Updated at: 20-03-2023 - By: Thầy Vũ Xuân Anh

Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách “kể lại nội dung đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng theo lời của Lưu Bị” chuẩn nhất 04/2024.

Trong thời gian sống tạm trên đất Ngụỵ, biết tính Tào Tháo đa nghi nên tôi cố nghĩ ra mọi cách để đánh lạc hướng. Sợ hắn nghi minh có mưu đổ gì nên tôi bèn cuốc đất làm một vườn rau sau nhà, ngày ngày vun xới tưới tấm cho rau xanh tốt.

Dàn ý: ể lại nội dung đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng theo lời của Lưu Bị

1. Mở bài:

– Biết tính Tào Tháo đa nghi, Lưu Bị cố tìm mọi cách để che giấu ý đồ của mình.

– Lưu Bị trồng một vườn rau, ngày ngày vun xới…

2. Thân bài:

* Diễn biến câu chuyện:

– Bát ngờ, Tào Tháo mời Lưu Bị đến phủ Thửa tướng uống rượu.

– Trong bữa rượu, Tào Thảo bàn luận về thế nào là anh hùng, cốt để dò xét Lưu Bị.

– Trước sức ép của Tào Tháo, Lưu Bị đưa ra một số nhân vật nhưng Tào Tháo đểu phủ nhận.

– Tào Tháo nêu quan điểm của mình về anh hùng.

– Lưu Bị cố tỏ vẻ khiêm nhường, giấu mình rất kín trước kẻ gian hiểm là Tào Tháo.

– Tào Tháo chỉ đích danh mình và Lưu Bị xứng đáng là anh hùng trong thiên hạ khiến Lưu Bị sợ hãi đánh rơi cả đũa.

3. Kết luận:

– Lưu Bị nhanh trí che đậy sự sợ hãi của mình bằng việc đổ cho tiếng sấm bất ngờ.

– Tào Tháo thấy thế không nghi ngờ gì nữa.

Dàn ý 2 Phân tích đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng

1. Mở bài

Giới thiệu tác phẩm, đoạn trích.

2. Thân bài

a. Nhân vật Lưu Bị:

– Hoàn cảnh:
+ Đang chịu nhún mình nương nhờ chỗ Tào Tháo để chờ thời cơ rời đi làm đại nghiệp của riêng mình. Tuy nhiên luôn bị Tào Tháo hết sức đề phòng, tìm mọi cách thăm dò.
+ Lưu Bị cố gắng thu mình, lập hẳn một khu vườn nhỏ sau nhà để đánh lạc hướng Tào Tháo nhưng vẫn không khiến Tháo hết nghi ngờ.
=> Cuộc uống rượu luận anh hùng giữa hai nhân vật này.
– Tháo tìm đến tận nhà Lưu Bị, nói một câu nhiều ẩn ý “Huyền Đức độ này ở nhà làm một việc lớn lao ấy nhỉ”, bộc lộ sự nghi hoặc, thăm dò của Tào Tháo đối với Bị.
– Lưu Bị khi bị cuốn vào cuộc rượt đuổi vờn bắt căng não này, vốn dĩ lúc đầu đã có tâm thế chuẩn bị và đề phòng, bắt đầu từ việc chuyên tâm giả trồng rau, cho đến việc nhanh chóng chuyển từ trạng thái “sợ tái mặt” đến “vững dạ” theo bước Tào Tháo cùng uống rượu.
– Trong cuộc luận anh hùng, Lưu Bị đã tỏ ra là một người khôn ngoan, thận trọng, đồng thời cũng là kẻ am tường về các nhân vật trong thời loạn lạc.
+ Lưu Bị kể những cái tên không mấy tài năng, để né tránh phải đương đầu trực tiếp với Tào Tháo về quan niệm anh hùng, và cũng để khẳng định câu nói ẩn nhẫn của mình rằng “Bị này người trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng”.
+ Khi Tào Tháo bất ngờ lật ngửa ván bài nói “Anh hùng trong thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo thôi” khiến Lưu Bị làm rơi cả đũa vì giật mình.
→ Lưu Bị đã nhanh chóng cứu vãn tình hình bằng việc lợi dụng vừa có tiếng sấm chớp to, liền ung dung cúi đầu nhặt muỗng đũa, tỏ vẻ sợ sấm, lại dân cả chuyện Khổng Tử sợ sấm để củng cố cho ý nói của mình, khiến Tào Tháo bỏ mối hiềm nghi cho được.
=> Lưu Bị là một người anh hùng thông minh, nhanh trí, lại am hiểu mọi việc, trong cuộc rượt đuổi và trận đối đầu gay gắt mà vẫn tỏ được sự ung dung, trấn tĩnh thấy sự không loạn. Quan niệm về người anh hùng của Lưu Bị ấy là hết lòng vì nhân dân đất nước, sẵn sàng xông pha cứu giúp những chỗ khốn khó, nguy nan, có ý chí làm vua, yên định lê dân bá tánh.

b. Nhân vật Tào Tháo:
– Là một nhân vật tài giỏi, nhìn nhận sự việc và con người rất tốt, đồng thời cũng rất tự tin vào khả năng của mình.
– Tuy nhiên bản thân Tào Tháo trong quan điểm về người anh hùng lại quá đề cao cái tài năng cá nhân vượt bậc cho rằng người anh hùng thì phải “có chí lớn, mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt được cả trời đất”. Nhưng không nhắc nhở gì đến cái đức độ, tấm lòng của người anh hùng.
– Là kẻ “gian hùng”, tài giỏi nhưng không có đức, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, lại hay đa nghi, kiêng kỵ.
– Tào Tháo lầm tưởng mình đã bao quát hết được thiên hạ, tin tưởng vào nhãn lực của mình, thành ra từ đa nghi lại dẫn đến việc Tháo chủ quan, và không lường được Lưu Bị, xem thường, đánh giá thấp nhân vật này.

3. Kết bài

Nêu cảm nhận chung.

Phân tích đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng – Mẫu 1 

Trong thời gian sống tạm trên đất Ngụy, biết tính Tào Tháo đa nghi nên tôi cố nghĩ ra mọi cách để đánh lạc hướng. Sợ hắn nghi mình có mưu đồ gì nên tôi bèn cuốc đất làm một vườn rau sau nhà, ngày ngày vun xới, tưới tắm cho rau xanh tốt. Quan Công, Trương Phi thấy vậy hỏi rằng: “Anh không lưu tâm đến việc lớn của thiên hạ, học làm chi cái việc của kẻ tiểu nhân này?”. Tôi chỉ mỉm cười nói nhỏ: “Hai em biết đâu ý của anh!”. Từ đó, họ không hỏi nữa.

Một hôm, cả hai người cùng đi chơi vắng, tôi đang lom khom tưới rau thì thấy Hứa Chử và Trương Liêu dẫn vài chục quân lính vào vườn, nói rằng Tào Tháo mời tôi đến ngay phủ Thừa tướng. Tôi giật mình hỏi có việc gì khẩn cấp thì họ bảo là không rõ, chỉ biết vâng lệnh đi mời mà thôi.

Tôi vội theo hai người vào yết kiến Tào Tháo. Tào Tháo cười và nói rằng: “Huyền Đức độ này ở nhà làm một việc lớn lao đấy nhỉ!”. Tôi sợ tái mặt, không hiểu hắn muốn dọ dẫm điều gì, hay mình có sơ hở gì chăng?! Nói rồi, Tháo cầm tay tôi dẫn ra vườn sau nhà và bảo: “Huyền Đức học làm vườn chắc không phải là một việc dễ dàng?”. Lúc bấy giờ, tôi mới vững dạ đáp: “Không có việc gì nên làm vườn để tiêu khiển thôi!”.

Đi qua một gốc mơ, Tháo nói: “Vừa rồi thấy trên cành mơ đã có quả xanh, sực nhớ dạo trước đi đánh Trương Tú, dọc đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ ra được một kế, cầm roi vờ trỏ nói rằng trước mặt có rừng mơ. Quân sĩ nghe thấy nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được cơn khát. Nay mơ có thật, nên hái xuống thưởng thức, vả lại, rượu nấu vừa chín, vì vậy cho mời sứ quân đến tiểu đình uống rượu”.

Tôi đã trấn tĩnh được phần nào. Đến tiểu đình thì thấy bày sẵn mâm bát, giữa bàn có một đĩa mơ xanh và một bình rượu nóng. Tôi và Tào Tháo ngồi đối diện, ăn uống vui vẻ. Lúc rượu đã ngà ngà say, chợt thấy mây đen mù mịt, cơn mưa to sắp kéo đến. Quân hầu trỏ lên trời, bẩm: “Có vòi rồng lấy nước”. Tôi và Tào Tháo cùng dựa vào lan can ngắm xem. Tháo hỏi: “Sứ quân có biết rồng nó biến hoá thế nào không?”. Tôi lắc đầu đáp: “Tôi chưa được tường”. Tào Tháo cao hứng giải thích: “Rồng thì lúc to, lúc nhỏ, lúc bay, lúc nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù; lúc nhỏ thì thu hình ẩn bóng; khi bay ra thì liệng trong trời đất; khi ẩn thì núp ở dưới sóng. Nay đang mùa xuân, rồng gặp thời biến hoá, cũng như người ta lúc đắc chí, tung hoành trong bốn bể. Rồng ví như anh hùng trong đời. Huyền Đức lâu nay đã đi khắp bốn phương, bao nhiêu anh hùng đời nay hẳn đã biết cả, xin thử nói cho ta nghe !”.

Tôi giả bộ từ chối: “Bị này người trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng”. Tào Tháo vỗ vai tội: “Huyền Đức không nên nhún mình quá !”. Tôi vẫn một mực khiêm tốn: “Bị này được nhờ ơn Thừa tướng làm quan trong triều; anh hùng trong thiên hạ thực không được biết!”. Tháo cố gặng: “Đã đành không biết mặt nhưng cũng có nghe tiếng chứ ?”. Đến lúc này thì tôi không thể không đưa ra ý kiến của mình. Tôi nói: “Viên Thuật ở Hoài Nam binh lương nhiều, có thể cho là anh hùng được chăng?”. Tào Tháo cười, tỏ vẻ khinh bỉ: “Nó như xương khô trong mả, chỉ nay mai là ta bắt được”. Tôi lại nói: “Anh Viên Thuật là Viên Thiệu ở Hà Bắc, bốn đời làm tam công, có nhiều đầy tớ cũ; hiện nay như con hổ dữ hùng cứ ở vùng Kí Châu; bộ hạ nhiều tay tài giỏi, có thể cho là anh hùng được chăng?”. Tháo lại cười nói: “Viên Thiệu ngoài mặt mạnh bạo, trong bụng nhút nhát, thích mưu mẹo mà không quyết đoán, làm việc lớn lại lo đến bản thân, thấy lợi nhỏ thì lại quên mình, không thể gọi là anh hùng được!”. Tôi đưa ra nhân vật tiếp theo: “Có người nổi tiếng trong tám kẻ tuấn kiệt, uy danh khắp cả chín châu là Lưu cảnh Thăng, có thể cho là anh hùng được chăng ?”. Tháo cười lớn hơn rồi xua tay: “Lưu Biểu có hư danh nhưng không có thực tài, không phải anh hùng !”. Tôi lại nói: “Có một người sức lực đương khoẻ, đứng đầu xứ Giang Đông là Tôn Bá Phù, hẳn là anh hùng ?”. Tào Tháo lắc đầu: “Tôn Sách nhờ danh tiếng của bố, không phải anh hùng!”. Tôi suy nghĩ một lát rồi tiếp: “Lưu Quý Ngọc ở ích Châu có phải là anh hùng không?”. Tào Tháo lộ rõ vẻ coi thường: “Lưu Chương tuy là tôn thất nhưng chỉ như con chó giữ nhà, sao gọi là anh hùng?”. Tôi đưa ra câu hỏi cuối cùng: “Như bọn Trương Tú, Trương Lỗ và Hàn Toại thì thế nào?”. Tào Tháo vỗ tay cười to: “Lữ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì?”. Thấy Tào Tháo tỏ vẻ khinh thường tất cả, tôi biết hắn quá tự cao tự đại nên bảo: “Ngoài những người ấy ra, Bị thực không còn biết ai nữa”.

Vẫn trong cơn cao hứng, Tào Tháo rung đùi giảng giải: “Anh hùng là người trong bụng có chí lớn, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt cả trời đất kia!”. Tôi vờ hỏi: “Ai có thể xứng đáng được như thế?”. Tức thì, Tháo lấy tay trỏ vào tôi rồi lại trỏ vào mình mà rằng: “Anh hùng trong thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi!”. Nghe Tháo nói, tôi sợ hãi buông rơi cả đũa. Bất chợt,,cơn mưa kéo đến, tiếng sấm rền vang. Tôi cúi xuống nhặt đũa và nói lảng đi rằng: “Gớm thật! Tiếng sấm dữ quá!”. Tháo cười hỏi: “Trượng phu mà cũng sợ sấm à ?”. Tôi càng cố làm ra vẻ sợ hãi thật sự: “Đức thánh ngày xưa gặp lúc sấm dữ gió to cũng biến đổi sắc mặt, sao tôi lại không sợ!”. Bằng’câu nói ấy, tôi đã che đậy được việc giật mình đánh rơi cả đũa khi nghe Tháo gọi mình là anh hùng. Tào Tháo thấy thế không nghi ngờ gì tôi nữa.

Phân tích đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng – Mẫu 2

Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung được xếp vào hàng tứ đại kiệt tác của nền văn học Trung Hoa, với dung lượng đồ sộ, cuốn tiểu thuyết dã sử này đã mang đến cho độc giả nhiều thế hệ những bài học, những chiêm nghiệm sâu sắc xung quanh cuộc tranh giành thế lực giang sơn giữa những nhân vật lịch sử nổi tiếng là Tào Tháo – Bắc Ngụy, Lưu Bị – Tây Thục, và Tôn Quyền – Đông Ngô, tạo nên thế chân vạc liên tục kiềm chế lẫn nhau. Cùng với đó là sự xuất hiện của hàng loạt các nhân vật anh hùng, tiểu nhân, đại diện cho muôn mặt con người trong xã hội, cùng với một hệ thống các sách lược binh pháp, thuật dùng người, nhìn người đều được tác giả tinh tế lồng ghép và trong tác phẩm của mình, tạo nên một tuyệt đại danh tác khiến đời đời ngưỡng mộ. Trong số các nhân vật của Tam quốc diễn nghĩa thì Tào Tháo và Lưu Bị là một trong những nhân vật chính yếu, có bản chất nhân phẩm theo cái nhìn khách quan của tác giả là hoàn toàn đối lập và là nổi bật lẫn nhau. Điều này được thể hiện khá rõ thông qua đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng trích ở hồi 21 của tiểu thuyết, khi Tào Tháo từ việc thăm dò Lưu Bị đã lộ rõ bản chất gian hùng của mình, ngược lại Lưu Bị khiêm nhường, cẩn thận lại càng bộc lộ rõ bản chất của một anh hùng thực sự giữa thời loạn, không vì loạn mà sợ.

Chuyện bắt đầu từ việc anh em nhà Lưu Bị mưu đồ nghiệp lớn muốn tự lập nên giang sơn, cứu bá tánh nhân dân khỏi cảnh lầm than chinh chiến, thế nhưng khốn nỗi là binh lương chưa có, người tài cũng có hạn, thành ra đành chịu nhún mình nương nhờ chỗ Tào Tháo để chờ thời cơ rời đi làm đại nghiệp của riêng mình. Tuy nhiên Tào Tháo vốn là kẻ đa nghi, một mặt muốn thu anh em nhà Lưu Bị về dưới trướng cùng mưu đồ nghiệp lớn, một mặt lại hết sức đề phòng, tìm mọi cách thăm dò tâm thế của Lưu Bị. Trước tình cảnh ngặt nghèo và sự phòng bị của Tào Tháo, Lưu Bị lại càng cố gắng thu mình, thậm chí lập hẳn một khu vườn nhỏ sau nhà, ngày ngày ra sức trồng rau chăm bón để đánh lạc hướng Tào Tháo. Tuy nhiên sự nhún nhường, tỏ ra không quan tâm đại sự, an nhàn chốn điền viên của Lưu Bị vẫn không khiến Tháo hết nghi ngờ, thế nên mới có cuộc uống rượu luận anh hùng giữa hai nhân vật này. Tháo tìm đến tận nhà Lưu Bị, nói một câu nhiều ẩn ý “Huyền Đức độ này ở nhà làm một việc lớn lao ấy nhỉ”, ngay từ câu nói đầu tiên đã bộc lộ sự nghi hoặc, thăm dò của Tào Tháo đối với Bị. Cái việc “lớn lao” ấy ở đây, người thường thì nghĩ Tháo đùa vui chuyện Lưu Bị trồng rau nuôi gà, cái việc của “tiểu nhân” giống như Quan Vũ và Trương Phi nói. Nhưng mặt khác sâu xa hơn là Tháo đang cố ý khuấy động lòng Lưu Bị, đụng đến cái tham vọng mà Lưu Bị cố ẩn nhẫn cất giấu. Tuy nhiên bản thân Lưu Bị khi bị cuốn vào cuộc rượt đuổi vờn bắt căng não này, vốn dĩ lúc đầu đã có tâm thế chuẩn bị và đề phòng, bắt đầu từ việc chuyên tâm giả trồng rau, cho đến việc nhanh chóng chuyển từ trạng thái “sợ tái mặt” đến “vững dạ” theo bước Tào Tháo cùng uống rượu. Trong cuộc luận anh hùng, Lưu Bị đã tỏ ra là một người khôn ngoan, thận trọng, đồng thời cũng là kẻ am tường về các nhân vật trong thời loạn lạc. Đối với câu hỏi ý muốn thăm dò quan điểm anh hùng của Tào Tháo, thực tế những người Lưu Bị kể chưa hẳn đã là người mà Lưu Bị xem là anh hùng, cứ nhìn cách Tào Tháo đưa ra lý do để phủ nhận thì biết. Bởi lẽ Tháo tuy là kẻ gian hùng, nhưng cũng là người tài giỏi, là đối thủ ngang tầm ngang sức với Lưu Bị, nhìn người hẳn không sai. Sở dĩ Lưu Bị kể những cái tên như Viên Thuật, Viên Thiệu, Lưu Biểu, Tôn Sách, Lưu Chương, Trương Tú, Trương Lỗ, Hàn Toại,… là những người không mấy tài năng, cốt chỉ là để né tránh phải đương đầu trực tiếp với Tào Tháo về quan niệm anh hùng, và cũng để khẳng định câu nói ẩn nhẫn của mình rằng “Bị này người trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng”. Tức là phải làm cho Tào Tháo tin rằng mình không có mưu đồ gì khác. Thế nhưng, Tào Tháo không phải là kẻ dễ tin người, ông ta đã thăm dò Lưu Bị đến tận cùng khi bất ngờ lật ngửa ván bài chỉ vào mình và Lưu Bị mà nói “Anh hùng trong thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo thôi”. Quả thực đó là một đòn dứt khoát và rất độc của Tào Tháo, khiến Lưu Bị vốn trấn tĩnh phải làm rơi cả đũa vì giật mình. Tuy nhiên người anh hùng không phải không vì chút chấn động mà sợ hãi, Lưu Bị đã nhanh chóng cứu vãn tình hình bằng việc lợi dụng vừa có tiếng sấm chớp to, liền ung dung cúi đầu nhặt muỗng đũa, tỏ vẻ sợ sấm, lại dân cả chuyện Khổng Tử sợ sấm để củng cố cho ý nói của mình. Phong thái, hành động, và lý luận của Lưu Bị khiến Tào Tháo không thể không loại bỏ mối hiềm nghi cho được. Quả nói Lưu Bị là anh hùng không thể sai được, một người anh hùng thông minh, nhanh trí, lại am hiểu mọi việc, trong cuộc rượt đuổi và trận đối đầu gay gắt mà vẫn tỏ được sự ung dung, trấn tĩnh thấy sự không loạn. Bên cạnh đó ta cũng nhận thấy được quan niệm về người anh hùng của Lưu Bị ấy là hết lòng vì nhân dân đất nước, sẵn sàng xông pha cứu giúp những chỗ khốn khó, nguy nan, có ý chí làm vua, yên định lê dân bá tánh.

Về nhân vật Tào Tháo, trước hết trong cuộc luận anh hùng, ta cũng thấy rằng đây là một nhân vật tài giỏi, nhìn nhận sự việc và con người rất tốt, đồng thời cũng rất tự tin vào khả năng của mình. Tuy nhiên bản thân Tào Tháo trong quan điểm về người anh hùng lại quá đề cao cái tài năng cá nhân vượt bậc cho rằng người anh hùng thì phải “có chí lớn, mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt được cả trời đất”. Tuy nhiên Tào Tháo không nhắc nhở gì đến cái đức độ, tấm lòng của người anh hùng, bởi lẽ nhân vật này nêu quan điểm nhằm mục tiêu khẳng định mình là anh hùng. Mà ở Tào Tháo người ta đặt cho hai chữ “gian hùng”, ý chỉ kẻ tài giỏi nhưng không có đức, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, lại hay đa nghi, kiêng kỵ. Nhưng chính vì lẽ quá đa nghi và kiêu ngạo, thành thử Tào Tháo lầm tưởng mình đã bao quát hết được thiên hạ, tin tưởng vào nhãn lực của mình, thành ra từ đa nghi lại dẫn đến việc Tháo chủ quan, và không lường được Lưu Bị, thậm chí tỏ rõ thái độ xem thường, đánh giá thấp nhân vật này.

Đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng là một đoạn trích khá thú vị của Tam quốc diễn nghĩa, bộc lộ rõ bản chất của hai nhân vật chính yếu trong tác phẩm một người là chính nhân quân tử, là người anh hùng tiêu biểu của thời đại với những nét tính cách ung dung, trầm ổn, biết nhẫn nhịn chờ thời, một người khác lại là kẻ gian hùng, quá phô trương, tự đại thành thử trở nên chủ quan, thiếu cảnh giác. Thể hiện rõ quan điểm của tác giả, cũng như của nhân dân từ bao đời nay về người anh hùng trong lịch sử và các nền văn hóa Nho học, Khổng Tử.

Kết luận

Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách ” kể lại nội dung đoạn trích Tào Tháo uống rượu luận anh hùng theo lời của Lưu Bị  ” chuẩn và chính xác nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.

Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 04/2024!