Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách kể lại cho mọi người nghe việc báo ân báo oán. Trong lời kể giúp mọi người hình dung được cảnh vật và tâm trạng của Thúy Kiều khi gặp lại Hoạn Thư chuẩn nhất 12/2024.
Dàn ý Đóng vai Thúy Kiều viết đoạn văn kể lại việc báo ân báo oán:
1.1 Mở bài:
Giới thiệu về bản thân và hoàn cảnh:
Trong mười lăm năm lưu lạc, cuộc đời tôi đã phải trải qua nhiều sóng gió, những tháng ngày “thanh lâu hai lượt thanh y hai lần”. Tôi đã trải qua những cay đắng, những nỗi đau mất mát và từng bước trưởng thành hơn. Nhưng may mắn thay, cuộc đời tôi đã thay đổi khi gặp được Từ Hải – người đã mở ra một con đường mới cho tôi.
1.2 Thân bài:
– Cuộc đời từ khi gặp Từ Hải:
Trở thành vợ của Từ Hải, tôi được hưởng một cuộc sống đầy đủ tiện nghi và trang trải. Nhưng điều đáng giá hơn cả là tôi được Từ Hải tổ chức một phiên xét xử những người có ơn và oán với tôi – một cơ hội để tôi báo ân và báo oán.
– Báo ân:
Đầu tiên, tôi báo ân Thúc Sinh – người đã cứu tôi ra khỏi chốn lầu xanh, nơi tôi đã trải qua những ngày khổ sở. Tôi trả ơn cho chàng bằng vật chất “Gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân” – một khoản tài sản không hề nhỏ. Tiếp theo, là lượt báo ân với vãi Giác Duyên, cô a hoàn, mụ quản gia, và những người đã yêu thương, giúp đỡ tôi trong những ngày đen tối. Tôi biết rằng không thể trả đủ mọi ân nghĩa, nhưng tôi hy vọng hành động của mình sẽ làm cho họ hiểu rằng tôi rất biết ơn và trân trọng.
– Báo oán:
Tuy nhiên, báo oán cũng là một phần của cuộc đời, và tôi không thể phớt lờ đi những kẻ đã rắp tâm hại cuộc đời tôi. Trả oán với Hoạn Thư – người vợ cả của Thúc Sinh, là một cuộc nói chuyện gay gắt giữa tôi và Hoạn Thư. Vì tôi là người nhân từ, nên tôi đã tha cho Hoạn Thư. Nhưng tôi không thể tha thứ cho những kẻ đã đối xử với tôi tàn nhẫn, như Bạc Bà, Bạc Hạnh, Tú Bà, Mã Giám Sinh…
1.3 Kết luận:
Sau khi hoàn thành việc báo ân báo oán, tôi cảm thấy nhẹ nhõm….
Bài mẫu 1
Từ Hai không chỉ đem lại cho tôi một tấm lòng tri kỉ mà còn giúp tôi đền ơn trả oán, chàng đã giúp tôi thực hiện ước mơ công lí chính nghĩa mà bao lâu nay tôi hằng ấp ủ.
Vậy là sau bao nhiêu năm phải chịu đựng biết bao đau khổ, tủi nhục, đày doạ, tôi đã được Từ Hải cứu thoát ra khỏi lầu xanh. Từ Hải không chỉ đem lại cho tôi một tấm lòng tri kỉ mà còn giúp tôi đền ơn trả oán, chàng đã giúp tôi thực hiện ước mơ công lí chính nghĩa mà bao lâu nay tôi hằng ấp ủ.
Cái ngày hôm đó, có lẽ tôi không bao giờ có thể quên được, tôi – với tư cách là một phu nhân – đã chủ trì màn báo ân báo oán đó.
Khi cho mời Thúc Sinh vào, lòng tôi xao xuyến kì lạ. Vậy là sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng tôi đã được gặp lại chàng – con người mà tôi đã từng rất cảm kích, quý mến và yêu thương. Chính chàng là người đã cảm thông cho số phận của tôi, dang tay đón nhận và đưa tôi ra khỏi chốn lầu xanh. Chàng đã cho tôi có được những ngày tháng sống làm vợ chồng bên nhau thật yên bình, vui vẻ mà đầm ấm. Dù sao chúng tôi cũng đã từng có một cuộc sống hạnh phúc. Vậy mà khi gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, tại sao chàng lại tỏ ra như vậy chứ? Mặt chàng đỏ lên như chàm đổ, còn người chàng thì đang run lên. Chẳng lẽ chàng đang lo sợ, hãi hùng đến vậy sao? Chàng biết không, chàng đang tỏ ra là một con người yếu hèn, nhu nhược, thiếu bản lĩnh trước mặt mọi người đấy!
– Thúc Sinh, chàng còn nhớ ta không?
Thúc lang lại càng sợ hãi hơn, cúi gập người xuống.
– Ta biết, ân nghĩa của chàng xưa kia là đối với ta thực sự là rất to lớn, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không thể báo đền. Nhưng chúng ta bây giờ, chẳng khác nào hai chùm sao Sâm và Thương – mãi mãi cũng không thể gặp nhau. Ta cũng chẳng biết làm thế nào hơn, đành trả ơn chàng gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân gọi là…
Thực sự, tôi rất biết ơn, trân trọng tấm lòng và tình cảm mà Thúc lang đã dành cho tôi. Hơn nữa, cảnh ngộ giữa tôi và chàng ngày nay tất cả cũng đâu phải do chàng mà ra, có trách chàng, chỉ tại chàng đã quá nhút nhát, hèn yếu mà thôi. Chúng tôi sống với nhau, ân ái, hạnh phúc chưa được bao lâu, vậy mà đã phải chia tay, rời xa nhau mãi mãi. Có lẽ vết thương lòng trong tôi đã quá đớn đau, xót xa, không thể quên được. Chính Hoạn Thư – ả đàn bà đó đã nhẫn tâm chia rẽ chúng tôi, khinh rẻ thân phận của tôi mà ra tay đày đoạ, đánh đuổi tôi, khiến cho tôi và chàng phải xa lìa.
Ngay khi trông thấy Hoạn Thư, tôi đã vờ chào hỏi một cách niềm nở, lịch sự.
– Ồ! Chào tiểu thư! Không ngờ cũng có ngày tiểu thư phải đến đây sao?
Giọng tôi mỉa mai, châm biếm, chì chiết Hoạn Thư một cách đay nghiến, sâu cay. Giờ đây, trong lòng tôi đã bao nhiêu nỗi căm hận, uất ức dồn nén bao lâu nay. Nhìn ả ta hồn lạc phách xiêu, lo sợ mà tôi cũng bớt đi được phần nào cơn giận. Nhưng ngay sau đó, Hoạn Thư đã vội vã khấu đầu dưới trướng mà liệu điều kiêu ca. Ả đã dựa vào tâm lí chung của người phụ nữ mà nói năng đâu ra đấy nhằm chạy tội. Dù sao thì ả cũng đã nói đúng phần nào. Hoạn Thư cũng chỉ là một người đàn bà, cũng chỉ biết yêu thương chồng, biết ghen tức khi thấy chồng quan tâm tới một người phụ nữ khác mà không hề để ý đến mình nữa. Hơn nữa, cô ta cũng đã cho tôi tới Quan Âm Các viết kinh để một mình tĩnh tâm, khi tôi chạy trốn khỏi đó cũng không cho người đi tìm, bắt về. Không những thế, khi ở dưới trướng, Hoạn Thư cũng đã trung thực tự nhận hết lỗi về mình và mong chờ vào tấm lòng độ lượng của tôi. Cô ta quả là một con người khôn ngoan, giảo hoạt, thật sắc sảo, tinh đời. Những lí lẽ của nàng ta đã khiến cho tôi thật cảm động. Giờ đây, chẳng nhẽ tôi lại đành lòng trách phạt sao?
Như thế, chẳng khác nào tôi là một kẻ nhỏ nhen, ích kỉ, không biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Dù sao, dân gian ta cũng có câu Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Hoạn Thư đã biết tự nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì thôi tha cho ả ta cũng được.
Nghĩ vậy, tôi liền truyền lệnh xuống dưới tha bổng cho Hoạn Thư. Vậy là hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã thực hiện được ước mơ công lí, chính nghĩa của mình mà bao lâu nay tôi luôn ấp ủ. Trong thâm tâm tôi mong muốn, luôn khát vọng về một xã hội công bằng, trật tự và chính nghĩa cho mọi người.
Bài mẫu 2
Sau bao tháng ngày đau đớn, ê chề, tủi nhục chốn lầu xanh. Tôi may mắn gặp được Từ Hải, chàng đã giúp tôi thoát khỏi cuộc sống chốn nhơ bẩn, còn giúp tôi trả ơn nghĩa và trả mọi oán giận. Ngày diễn ra cảnh trả mọi ân oán đó khiến tôi không thể nào quên.
Người đầu tiên mà tôi cho mời đến để báo ân lại chính là chàng Thúc Sinh. Tôi nói với chàng Thúc rằng: “Khi tôi gặp hoạn nạn ở lầu xanh, chàng là người có tấm lòng hào hiệp đã ra tay cứu giúp, nghĩa ấy làm sao tôi quên được. Dù chúng ta đã chẳng nên vợ nên chồng như chàng đã từng mong ước, nhưng mà suốt đời tôi vẫn nhớ ơn chàng, nay có món quà nhỏ gửi chàng để tỏ chút lòng thành. Còn vợ chàng thì tai quái quá phen này phải trả giá thôi.
Khi Hoạn Thư vừa được đưa ra, tôi đã chào cô ta bằng giọng điệu như trước đây khi tôi bị ép làm hoa nô phục dịch trong nhà của cô ta: Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây. Ngày xưa bà ăn ở ác độc như thế, thì nay phải gánh chịu tất cả, gieo gió thì gặp bão, càng cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều. Đàn bà hạng như bà ở thế gian thật hiếm. Nghe tôi nói như vậy Hoạn Thư rụng rời phách lạc hồn xiêu. Thế nhưng vốn bản tính mưu mô và thuộc lại đàn bà lắm mồm lắm miệng ngay lập tức mụ đã lên tiếng kêu ca: “Tôi cũng chỉ là phận đàn bà thôi, mà đàn bà thì vốn dĩ hay ghen tuông, chẳng ai chịu nhường chồng mình cho người khác cả. Với lại tôi cũng rất yêu quý nàng, kính yêu nàng khi nàng trốn khỏi Quan Âm Các tôi đã không cho người đuổi theo. Nhưng dẫu sao tôi cũng là người có tội chỉ mong nàng rộng lượng bao dung mà tha thứ cho tôi”. Trước những lời lẽ khôn ngoan, chặt chẽ như vậy, tôi nghĩ rằng “thôi tha cho mụ ta cũng là điều làm phúc”, cho nên truyền quân lệnh tha bổng Hoạn Thư.
Bài mẫu 3
Sau khi bị lừa đảo và rơi vào cạm bẫy của Tú Bà, tôi bị hành hạ dã man và không thể chịu đựng được nỗi nhục nhã và uất hận. Vì vậy, tôi đã quyết định tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng Tú Bà, sợ mất vốn và lời, đã dùng lời nghĩa để dỗ dành và hứa sẽ tìm cho tôi một người chồng tốt. Tuy nhiên, thực tế là cô ta đã giam giữ tôi tại lầu Ngưng Bích để bán tôi sau này.
Tại đây, tôi đã có may mắn gặp được người anh hùng Từ Hải và được anh ta chuộc tôi ra khỏi tình trạng khốn khó đó. Sau đó, Từ Hải cưới tôi làm vợ và đưa tôi lên vị thế của một bậc phu nhân quyền quý. Trong một dịp tâm sự, tôi đã nói với anh ta về ý nguyện của mình là báo ân báo oán cho những người đã gây ra tội ác đối với tôi. Từ Hải, là một người hào hiệp, đã đồng ý giúp tôi thực hiện ước mơ đó.
Anh ta cùng một số đạo quân đã đến các địa điểm liên quan và bắt những kẻ đã gây ra tội ác đối với tôi. Sáng hôm sau, Từ Hải tổ chức một phiên tòa trọng điểm và cho tôi quyền xét xử. Tôi quyết định báo ân trước, báo oán sau. Khi Thúc Sinh được đưa đến phiên tòa, tôi đã thấy anh ta sợ hãi và không dám nhìn lên. Mặc dù chúng tôi đã từng là vợ chồng, nhưng tôi không thể tha thứ cho hành động tàn nhẫn của anh ta.
“Xin chào, chàng ạ! Thiếp biết ơn chàng vô cùng vì đã giúp đỡ thiếp trong quá khứ. Thiếp là người cũ ở Lâm Tri, chàng có còn nhớ không? Chúng ta đã phải chia lìa nhau ở Sâm Thương, nhưng thiếp đã vượt qua được những khó khăn. Bây giờ, thiếp xin được tặng món quà nhỏ để cảm tạ chàng.
Sau đó, tôi đã tìm đến các ân nhân đã giúp đỡ tôi trong thời gian khó khăn và tổ chức một buổi lễ cảm tạ để báo đáp ơn tình. Tất cả mọi người đều rất vui mừng khi thấy tôi vượt qua được khó khăn. Tôi đã gọi người vợ của chàng, Thúc Sinh, để trả giá cho những hành động tàn nhẫn và đày đọa tôi suốt nhiều tháng.
Khi lính áp giải Hoạn Thư đến, tôi đã cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng và hỏi ả ta một cách mỉa mai:
“Xin chào, phu nhân! Chắc phu nhân đã không tưởng tượng được rằng mình sẽ đến đây một ngày. Trên đời, tôi thấy hiếm có người đàn bà nào độc ác như phu nhân. Nhưng thường thì những kẻ cay nghiệt thường gặp oan trái nhiều hơn.”
Khi Hoạn Thư nhận ra người hầu Hoa Nô đầy tớ ngày xưa của mình đã bị đọa đày đến mức không thể đứng dậy được, cô ấy hồn lạc phách xiêu, và nhanh chóng dập đầu van xin tha tội. Người quan lại Lại bộ thượng thư, mặc dù bề ngoài thân thiện và hoà nhã, nhưng bên trong lại đầy nham hiểm, sẵn sàng giết người bằng dao. Tuy cô ấy run sợ, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để giải thích và xin lỗi:
“Thưa phu nhân, tôi đã xúc phạm phu nhân vì ghen tuông, một thói quen phổ biến của phụ nữ. Nhưng khi suy nghĩ kỹ, tôi cũng có chút thương tình đối với phu nhân. Ví dụ như khi phu nhân được cho ra Quan Âm Các chép kinh, hoặc khi biết phu nhân đã bỏ trốn mà không sai người đuổi theo. Tôi rất ngưỡng mộ tài sắc của phu nhân. Về chuyện chồng chung, không dễ để giải quyết. Nay, khi nhận ra tội lỗi của mình, tôi chỉ mong phu nhân tha thứ cho tôi.”
Nghe Hoạn Thư giải thích, tôi cảm thấy cô ấy đã thừa nhận tội lỗi của mình. Tôi có thể giết cô ấy để trả thù, nhưng điều đó không có ích gì cả. Tôi quyết định tha cho cô ấy. Cô ấy sẽ phải chịu đựng nỗi kinh hoàng cả đời khi chứng kiến những hình ảnh tàn bạo của lũ buôn người như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh và lũ đầu trâu mặt ngựa Ưng, Khuyển, phải chịu tội chém đầu.
Cuối cùng, giữa bầu trời trong xanh và ánh nắng trắng muốt, tôi đã giải quyết được mối ân oán của mình. Tôi cảm ơn người anh hùng Từ Hải, người đã giúp tôi trong quá trình này. Anh ta trả lời rất chân thành: “Việc của nàng cũng là việc của ta, không cần phải cảm ơn gì cả. Từ nay về sau, tôi mong nàng sẽ sống hạnh phúc bên nhau”
Kết luận
Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách kể lại cho mọi người nghe việc báo ân báo oán. Trong lời kể giúp mọi người hình dung được cảnh vật và tâm trạng của Thúy Kiều khi gặp lại Hoạn Thư hay nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.
Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 12/2024!