Updated at: 14-04-2023 - By: Thầy Vũ Xuân Anh

Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách “Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán” chuẩn nhất 03/2024.

I. Dàn ý chi tiết cho đề phân tích nhân vật Thúc Sinh

1. Mở bài

Giới thiệu đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán”, nhân vật Thúc Sinh, dẫn dắt tới hình tượng nhân vật Thúc Sinh: Trong đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán”, nhân vật Thúc Sinh chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng đã được khắc họa thành công

2. Thân bài

  • Thúc Sinh là một người nhu nhược, hèn nhát: Gương mặt “chàm đổ” thể hiện sự sợ hãi quá mức của Thúc Sinh
  • Thúc sinh còn là một kẻ đa tình: Có thể thấy Thúc Sinh cũng là một người đa tình, chàng yêu Thúy Kiều chân thành nhưng không đủ bản lĩnh để bảo vệ
  • Thúc Sinh cũng là con người trọng tình nghĩa: tuy là không hạnh phúc, bị “đè đầu cưỡi cổ” nhưng xét về tình nghĩa chàng cũng thấy xót xa cho Hoạn Thư

3. Kết bài

  • Như vậy, chỉ qua vài lời thoại và bằng những nét khắc họa của Nguyễn Du ta đã thấy được tấm chân dung của nhân vật Thúc Sinh

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán- Mẫu 1

Cảnh báo ân diễn ra, Kiều đã dùng một chữ mời rất trọng vọng. Trước cảnh gươm lớn giáo dài, chàng Thúc hoảng sợ đến mức mất cả thần sắc, mặt như chàm đổ, người run lên như đi không vững.

Hình tượng nhân vật Thúc Sinh

Sau khi mắc lừa Sở Khanh, Thúy Kiều bị Tú Bà ép làm gái lầu xanh, ở đây Kiều đã gặp Thúc Sinh – là con rể của quan Thượng thư, một người phong tình quen thói bốc rời. Lúc đầu, Thúc Sinh chỉ trăng gió nhưng về sau lại trở thành đá vàng với nàng. Thúc Sinh đã chuộc Kiều ra khỏi lầu xanh và lấy làm vợ lẽ. Mặc dù sau này có chuyện Kiều bị đánh ghen, bị làm nhục nhưng Thúc Sinh trong điều kiện có thể, nói với Hoạn Thư đưa Kiều ra Quan Âm Các để giữ chùa, chép kinh, thoát khỏi kiếp tôi đòi. Có thể ta chê trách Thúc Sinh nhưng dù sao chàng cũng là ân nhân của Kiều, là người đã giúp Kiều hoàn lương. Kiều là một người phụ nữ phúc hậu nên nàng không bao giờ có thể quên ơn chàng. Thúc Sinh được mời tới trong cảnh oai nghiêm của nơi Kiều xử án:

Cho gươm mời đến Thúc lang,

Mặt như chàm đổ mình đường dẽ run.

Cảnh báo ân diễn ra, Kiều đã dùng một chữ mời rất trọng vọng. Trước cảnh gươm lớn giáo dài, chàng Thúc hoảng sợ đến mức mất cả thần sắc, mặt như chàm đổ, người run lên như đi không vững. Hình ảnh tội nghiệp này hoàn toàn phù hợp với tính cách có phần nhu nhược của chàng ta

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán- Mẫu 2

Sau khi mắc lừa Sở Khanh, Thúy Kiều bị Tú Bà ép làm gái lầu xanh, ở đây Kiều đã gặp Thúc Sinh – là con rể của quan Thượng thư, một người phong tình quen thói bốc rời. Lúc đầu, Thúc Sinh chỉ trăng gió nhưng về sau lại trở thành đá vàng với nàng. Thúc Sinh đã chuộc Kiều ra khỏi lầu xanh và lấy làm vợ lẽ. Mặc dù sau này có chuyện Kiều bị đánh ghen, bị làm nhục nhưng Thúc Sinh trong điều kiện có thể, nói với Hoạn Thư đưa Kiều ra Quan Âm Các để giữ chùa, chép kinh, thoát khỏi kiếp tôi đòi. Có thể ta chê trách Thúc Sinh nhưng dù sao chàng cũng là ân nhân của Kiều, là người đã giúp Kiều hoàn lương. Kiều là một người phụ nữ phúc hậu nên nàng không bao giờ có thể quên ơn chàng. Thúc Sinh được mời tới trong cảnh oai nghiêm của nơi Kiều xử án:

Cho gươm mời đến Thúc lang,

Mặt như chàm đổ mình đường dẽ run.

Cảnh báo ân diễn ra, Kiều đã dùng một chữ mời rất trọng vọng. Trước cảnh gươm lớn giáo dài, chàng Thúc hoảng sợ đến mức mất cả thần sắc, mặt như chàm đổ, người run lên như đi không vững. Hình ảnh tội nghiệp này hoàn toàn phù hợp với tính cách có phần nhu nhược của chàng ta.

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán- Mẫu 3

“Truyện Kiều” của Nguyễn Du là một thiên kiệt tác, không chỉ mang giá trị hiện thực, giá trị nhân đạo sâu sắc mà thành công còn nằm ở mặt nghệ thuật của tác phẩm, điển hình nhất đó chính là nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật bằng những nét chấm phá ấn tượng. Do vậy,dù là nhân vật chính diện hay phản diện, nhân vật chính hay nhân vật phụ thì đều được khắc họa rõ nét.Trong đoạn trích ” Thúy Kiều báo ân báo oán”, hình ảnh Thúc Sinh dù chỉ xuất hiện thoáng qua và được khắc họa thông qua một vài câu nhưng cũng thể hiện được trọn vẹn con người cũng như tính cách của nhân vật này.

Thúc Sinh là một thư sinh, gia đình cũng thuộc hàng danh giá, lại lấy được con gái của Thượng Thư là Hoạn Thư.Trong một lần đi chơi ở chốn thanh lâu, Thúc Sinh đã gặp Thúy Kiều và đem lòng yêu mến nàng. Thúc Sinh đã dùng tiền để chuộc Thúy Kiều ra và muốn lập nàng làm thiếp.Khi gặp được Từ Hải, Thúy Kiều đã mời Thúc Sinh đến “phiên tòa” để báo đáp công ơn cứu giúp nàng. Ở đây, tính cách của nhân vật này được khắc họa khá rõ nét:

“Cho gươm mời đến Thúc lang

Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run”

Trong phiên tòa xử phạt này, Thúy Kiều đã cho người đưa Thúc Sinh đến để tiện bề báo đáp ân nghĩa Thúc Sinh đã dành cho nàng.Ở đây, Nguyễn Du đã sử dụng từ “mời”, bản thân từ này cũng thể hiện phần nào sự coi trọng cũng như “tư cách” của Thúc Sinh trong phiên tòa này.Tuy nhiên, với bản tính nhu nhược, có phần nhát gan, khi chứng kiến không khí nghiêm túc cùng đội quân oai nghiêm của Từ Hải thì Thúc Sinh đã “Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run”. Dùng từ “chàm đổ” để miêu tả khuôn mặt của Thúc Sinh đã gợi cho người đọc liên tưởng về một gương mặt sợ hãi quá độ nên mất đi sắc hồng thông thường mà xám ngắt như màu chàm.

Nếu như “chàm đổ” thể hiện được sắc mặt thì từ “run” mà Nguyễn Du dùng trong câu thơ này lại diễn tả được cái run rẩy, sợ hãi trong hành động của Thúc Sinh.

Có lẽ, Thúc Sinh cũng biết trong thời gian sống với mình, Thúy Kiều đã phải chịu bao nhiêu cay đắng, đau khổ, lại chịu sự hành hạ dã man của Hoạn Thư nên khi bị mời đến thì mang nặng một cảm giác bất an tột cùng. Lại thêm bản tính nhu nhược, bất lực càng làm cho hình ảnh Thúc Sinh trở nên đãng thương, lại có phần hài hước.

Khi nghe Thúy Kiều trần tình nguyên cớ mời mình đến là để báo đáp ân tình thì Thúc Sinh tuy có bình tâm hơn nhưng trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm cảm giác bất an, sợ hãi. Đặc biệt, khi Thúy Kiều lên tiếng kết tội Hoạn Thư thì Thúc Sinh càng run sợ, một bộ dạng vô cùng đáng thương.

“Vợ chàng quỷ quái yêu ma

Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau”

Khi tiếng “vợ chàng” cất lên thì sự bình tâm vừa có được của Thúc Sinh thoáng chốc bị nỗi sợ hãi, hoảng hốt thổi đi không còn dấu vết.

“Thúc Sinh trông mặt bấy giờ

Mồ hôi chàng đã như mưa ướt đầm”

Khuôn mặt biến sắc đến xám ngắt của Thúc Sinh chưa kịp phục hồi sắc hồng thì lời kết tội của Thúy Kiều đối với Hoạn Thư, đặc biệt còn nhắc đến trong mối quan hệ với mình nên mồ hôi đã “như mưa ướt đầm”.

Phải chăng ở đây Thúc Sinh sợ Thúy Kiều vì lòng căm ghét với Hoạn Thư mà liên lụy đến mình chăng?

Qua câu ta thấy,Thúc Sinh không chỉ nhu nhược, bất tài mà còn nhát gan,thiếu bản lĩnh cần có của người đàn ông. Cũng có lẽ vì sự nhút nhát, thiếu dứt khoát, bản lĩnh này mà khi ở bên, Thúy Kiều đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ.

“Lòng riêng mừng sợ khôn cầm

Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai”

Nỗi lòng, tâm trạng của Thúc Sinh lúc này khá phức tạp,mừng có, sợ có.

“Mừng” ở đây có lẽ là nỗi vui mừng của một người cố nhân khi thấy Thúy Kiều đã có thể đứng ở vị trí “trên” mà trừng phạt những người đã gây ra đau khổ, chà đạp lên nhân phẩm của nàng. Nếu hiểu theo nghĩa này ta sẽ thấy Thúc Sinh tuy nhu nhược, hèn nhát song cũng là một kẻ đa tình. Tình yêu mà Thúc Sinh dành cho Thúy Kiều là chân thành, nhưng vì không đủ bản lĩnh nên không thể đấu tranh,bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho nàng.

“Sợ” ở đây phải chăng là sự lo lắng cho số phận, bản án tới đây dành cho Hoạn Thư. Tuy với Hoạn Thư là cuộc “hôn nhân không hạnh phúc”, lại thường xuyên bị Hoạn Thư “đè đầu cưỡi cổ” song ở tận sâu đáy lòng thì chàng vẫn cảm thấy có chút xót xa, lo sợ thay cho nàng. Ta thấy Thúc Sinh cũng là một con người đầy tình nghĩa.

Như vậy, chỉ với vài nét khắc họa mô tả lời nói cũng như hành động của Thúc Sinh mà Nguyễn Du đã để lại cho người đọc toàn bộ tấm chân dung của nhân vật này: hèn nhát,nhu nhược nhưng cũng rất mực si tình, trọng tình nghĩa.

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán- Mẫu 4

Đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán” miêu tả cảnh Kiều đền ơn đáp nghĩa những người đã cưu mang giúp đỡ mình trong cơn hoạn nạn, đồng thời trừng trị những kẻ bất nhân, tàn ác. Qua ngòi bút sắc sảo của Nguyễn Du , chúng ta thấy được tấm lòng nhân nghĩa vị tha của Kiều và ước mơ công lí chính nghĩa của nhân dân: con người bị áp bức đau khổ vùng lên cầm cán cân công lí; “ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác”.

Bên cạnh việc trả thù cho những kẻ đã gây ra đau khổ cho mình thì Thúy Kiều là người coi trọng ơn nghĩa, vì thế sau khi được Từ Hải cứu giúp nàng đã quay lại trả ơn những người đã có ân tình

Đúng với phẩm chất nhân hậu vốn có, Thúy Kiều nghĩ tới chuyện đền ơn trước rồi mới báo oán sau. Người được mời đầu tiên là Thúc Sinh: “Cho gươm mời đến Thúc lang”với mình trong thời gian trôi dạt của nàng.

Thúc Sinh là một con người vốn hiền lành, tốt bụng nhưng cũng là kẻ đa tình và nhu nhược, dám yêu nhưng không đủ dũng khí để bảo vệ và che chở cho tình yêu của mình, khi thấy cảnh “Cho gươm mời đến Thúc lang” chàng ta đã vô cùng hốt hoảng, điều này cũng dễ hiểu thôi vì bản tính của chàng ta vẫn là kẻ nhút nhát.

Nhưng Thúy Kiều là một người coi trọng ân nghĩa, trong cơn hoạn nạn, dù là kẻ nhu nhược nhưng đã đứng lên hành động nghĩa hiệp để phần nào cứu giúp nàng trong lúc khó khăn:

“Nàng rằng: “Nghĩa nặng nghìn non,

Lâm Tri người cũ chàng còn nhớ không?

Sâm Thương chẳng vẹn chữ tòng,

Tại ai há dám phụ lòng cố nhân?…”

Khi Thúc Sinh chuộc Kiều ra khỏi lầu xanh, cứu nàng thoát khỏi cảnh đời ô nhục, Thúy Kiều đã có những tháng ngày được xem là tạm thời yên ổn trong cuộc sống chung với Thúc Sinh. Nàng gọi đó là “nghĩa nặng nghìn non”, nàng không bao giờ quên.

Thúy Kiều ân cần hỏi han Thúc Sinh để trấn an chàng. Hai chữ “người cũ” mang sắc thái thân mật, gần gũi,biểu hiện tấm lòng biết ơn chân thành của nàng.

Khi nói với Thúc Sinh, trong ngôn ngữ của Kiều xuất hiện nhiều từ Hán Việt: “nghĩa”,”tòng”,”phụ”,”cố nhân”… kết hợp với điển cố “Sâm Thương”. Lời lẽ của Kiều khi nói với Thúc Sinh là lời lẽ của một “phu nhân” với những khái niệm đạo đức phong kiến như chữ “nghĩa”, chữ “tòng” và “những phong cách biểu hiện ước lệ, công thức “Sâm Thương”, “nghĩa trọng nghìn non” ( Đặng Thanh Lê). Cách nói trang trọng này phù hợp với chàng thư sinh họ Thúc đồng thời diễn tả được tấm lòng biết ơn trân trọng của Kiều.

Vì muốn thoát khỏi cảnh: “Sống làm vợ khắp người ta” nên Kiều đã nhận lời làm vợ lẽ Thúc Sinh. Nhưng cũng vì gắn bó với Thúc Sinh mà Kiều khốn khổ với thân phận tôi đòi khi rơi vào tay vợ cả Thúc Sinh là Hoạn Thư. Nàng cho rằng nỗi đau đớn của mình không phải do Thúc Sinh gây ra. Thúy Kiều cũng thấu hiểu hoàn cảnh éo le và tâm trạng của Thúc Sinh: yêu nàng nhưng không đủ sức bảo vệ nàng. Dù thế nhưng trong thâm tâm nàng chưa bào giờ oán hận và trách cứ chàng điều gì cả, tuy thời gian ở bên chàng ít và cũng không hẳn là yên ổn nhưng đối với Thúy Kiều lúc thì như thế là một ân huệ quá lớn, nàng đem “Gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân” xem như báo đáp phần nào những gì mà Thúc Sinh đã cố gắng giúp đỡ mình trong thời gian đó.

Nhưng thật sự những nỗi đau mà do người vợ của chàng gây ra đến tận bây giờ nàng cũng chưa thể nào quên được, chưa thể nào xoa dịu được, bởi vết thương lòng quá lớn, nàng như muốn hét lên vì những tội ác mà do vợ của chàng gây ra:

“Vợ chàng quỉ quái tinh ma,

Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau.

Kiến bò miệng chén chưa lâu,

Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa.”

Cách nói đã có thay đổi. Khi nhắc về ân nghĩa của Thúc Sinh, cách nói của Kiều rất trang trọng. Nhưng nói đến Hoạn Thư, cách nói lại chuyển sang nôm na như kiểu nói của người bình dân. Những thành ngữ “kẻ cắp bà già gặp nhau”, “kiến bò miệng chén” và câu nói dứt khoát “Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa” hứa hẹn một cuộc báo oán theo quan điểm của nhân dân: cái ác phải bị trừng phạt, “ác giả ác báo”.

Qua việc báo ân Thúc Sinh, ta thấy Thúy Kiều là một người nhân hậu,nghĩa tình “Ơn ai một chút chẳng quên”. Và Thúc sinh là một con người tốt bụng, hiền lành nhưng lại tỏ ra nhu nhược, hèn nhát không dám đứng lên để bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ người mình yêu thương.

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán- Mẫu 5

ác phẩm “Truyện Kiều của Nguyễn Du không chỉ có giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo sâu sắc mà còn thành công xuất sắc trong nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật. Dù la nhân vật chính diện hay phản diện đều được khắc họa, chấm phá rõ nét. Trong đoạn trích “Thúy Kiều báo ân báo oán”, nhân vật Thúc Sinh chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng đã được khắc họa thành công, qua vài lời nói của nhân vật đã bộc lộ được con người và tính cách nhân vật này.

Nhân vật Thúc Sinh là một thư sinh con nhà danh giá, lấy được con gái Thượng Thư là Hoạn Thư, tuy nhiên trong một lần đi chơi ở chốn thanh lâu, chàng gặp Thúy Kiều và đem lòng yêu mến, bỏ tiền ra chuộc Thúy Kiều về lập làm thiếp. Sau khi gặp đc Từ Hải, Thúy Kiều đã mời Thúc Sinh đến để báo đáp công ơn tại “phiên tòa”, cảnh báo ân ấy đã bộc lộ rõ tính cách của nhân vật:

“Cho gươm mời đến Thúc lang

Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run”

Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán
Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán

Từ “mời” mà Nguyễn Du sử dụng đã thể hiện phần nào sự coi trọng cũng như “tư cách” của Thúc Sinh trong phiên tòa. Ngược lại, với bản tính nhu nhược có phần nhát gan, Thúc Sinh đã “Mặt như chàm đổ, mình giường lẽ run” trước không khí nghiêm túc và đội quân oai nghiêm của Từ Hải. Gương mặt “chàm đổ” thể hiện sự sợ hãi quá mức của Thúc Sinh, mặt mũi không còn sắc hồng mà xám ngắt như chàm. Sự “run” của Thúc Sinh chính là run sợ trong từng hành động, Thúc Sinh biết được trong khi sống với mình Thúy Kiều đã phải chịu bao đau đớn, tủi nhục, cay đắng, chịu sự hành hạ của Hoạn Thư, chính vì vậy Thúc Sinh cũng mang trong mình sự lo lắng bất an tột cùng, sự nhu nhược của Thúc Sinh còn tăng thêm vẻ đáng thương nhưng lại có phần hài hước. Tuy Thúy Kiều trần tình nguyên có mời chàng đến là để báo ơn thì Thúc Sinh có vơi đi phần lo lắng và bình tâm hơn, nhưng khi Thúy Kiều lên tiếng kết tội Hoạn Thư thì Thúc Sinh càng run rẩy và sợ hãi:

Xem thêm:  Phân tích khổ thơ đầu tiên trong bài thơ Sang thu của Hữu Thỉnh

“Vợ chàng quỷ quái yêu ma

Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau”

“Thúc Sinh trông mặt bấy giờ

Mồ hôi chàng đã như mưa ướt dầm”

Phải chăng Thúc Sinh sợ Thúy Kiều vì mối thù với Hoạn Thư mà liên lụy tới mình? Có thể thấy, đoạn này đã bộc lộ rõ Thúc Sinh không chỉ nhu nhược, bất tài mà còn thiếu bản lĩnh của một thằng đàn ông. Cũng chính vì đó mà khi ở bên Thúc Sinh, Thúy Kiều đã phải chịu bao đau khổ. Tâm trạng của Thúc Sinh lúc này khá hỗn loạn, vừa mừng vừa sợ:

“Lòng riêng mừng sợ khôn cầm

Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai”

“Mừng” này có lẽ là mừng cho Thúy Kiều đã có thể ngồi trên ngôi cao trừng phạt những người gây ra đau khổ, chà đạp lên nhân phẩm và giày vò cuộc sống của nàng. Có thể thấy Thúc Sinh cũng là một người đa tình, chàng yêu Thúy Kiều chân thành nhưng không đủ bản lĩnh để bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho nàng. Còn “sợ” ở đây chính là lo cho số phận của Hoạn Thư, tuy là không hạnh phúc, bị “đè đầu cưỡi cổ” nhưng xét về tình nghĩa chàng cũng thấy xót xa, cho thấy chàng là con người đầy tình nghĩa.

Như vậy, chỉ qua vài lời thoại và bằng những nét khắc họa của Nguyễn Du ta đã thấy được tấm chân dung của nhân vật Thúc Sinh: một người đàn ông bất tài, nhu nhược, hèn nhát nhưng cũng rất si tình và trọng tình nghĩa.

Kết luận

Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách “Phân tích hình tượng nhân vật Thúc Sinh trong đoạn Thúy Kiều báo ân báo oán” chuẩn và chính xác nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.

Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 03/2024!