Updated at: 07-05-2023 - By: Thầy Vũ Xuân Anh

Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách “Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày” chuẩn nhất 03/2024.

Dàn ý chi tiết

I. Mở bài

– Giới thiệu qua về giấc mơ của bạn

VD: Những ngày làm việc mệt mỏi, áp lực học hành đè nặng lên vai, em tự cho mình được chìm vào giấc ngủ, để có thể vơi bớt mệt mỏi. Ngày hôm ấy, khi em vừa đặt lưng xuống giường, em đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong mơ, em đã được gặp cô Tấm, một nhân vật cổ tích mà em yêu mến suốt từ thời thơ ấu.

II. Thân bài

a. Kể về giấc mơ của em theo trình tự thời gian (không gian)

– Tối hôm ấy, em đi ngủ rất sớm vì đã trải qua một ngày mệt mỏi.

– Em bỗng giật mình vì một luồng ánh sáng mờ ảo xung quanh mình. Dường như em chưa bước vào nơi này bao giờ.

– Em tò mò đi treo luồng ánh sáng đằng trước, bỗng nghe thấy một tiếng hát: “Bống bống bang bang…”

– Càng đi, tiếng hát ấy càng rõ, em ngờ ngợ hình như trước mặt mình là cô Tấm.

– Cô Tấm mặc chiếc yếm màu nâu, chiếc váy đen đã bị vá nhiều chỗ. Nhìn thấy em, cô Tấm mỉm cười âu yếm.

– Em vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng khôn tả, vì bấy lâu nay em nghĩ Tấm chỉ có trong truyện cổ tích.

– Em và Tấm ngồi trò chuyện với nhau. Tấm kể cho em nghe về cuộc đời của chị, bị mụ dì ghẻ, cô em chồng đối xử tệ bạc thế nào.

– Em thấy thương Tấm vô cùng. Vì Tấm chịu nhiều thiệt thòi đau khổ nhưng vẫn thật tốt bụng.

– Em cũng kể Tấm nghe về những chuyện vui buồn trong cuộc sống của em một cách thoải mái. Tấm cho em những lời khuyên thật bổ ích.

– Giờ đây, Tấm không còn là một câu chuyện trong cổ tích nữa, Tấm thực sự trở thành một người bạn của em.

– Em và Tấm đang say sưa nói chuyện thì em nghe thấy tiếng mẹ gọi, tiếng đồng hồ báo thức. Em biết đã đến lúc phải tỉnh dậy.

– Em chào tạm biệt Tấm, hẹn Tấm một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau.

– Khung cảnh mờ dần, mờ dần và em thức dậy, lòng vui sướng khôn nguôi.

b. Cảm xúc của em sau giấc mơ

– Sau khi tỉnh dậy, em vẫn còn nhớ mãi về giấc mơ, một giấc mơ đẹp như cổ tích.

– Em nhận ra được nhiều điều, rằng vẫn có những cô Tấm tốt bụng, hiền lành và sau này gặp được điều tốt.

– Em cũng có một người bạn để tâm sự, chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.

– Em có thêm động lực để có thể giải quyết tất cả các công việc, có thêm niềm vui và sức mạnh.

– Em mong muốn sẽ gặp lại Tấm một lần nữa trong giấc mơ của mình.

III. Kết bài

– Cảm xúc của em về giấc mơ đẹp.

– Ước mong của bản thân

B/ Sơ đồ tư duy

Kể về một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 1

Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng.Trong vầng hào quang sáng lấp lánh,ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi.Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quí.Ông tôi vẫn thế:dáng người cao đậm,bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến!Tôi ngồi bên ông,tay nắm bàn tay của ông,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé…Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào?Ông ở đâu?Ông có nhớ đến gia đình không …Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể.Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ,trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành,kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở, cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này.Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi…
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui.Ông bảo đến chợ hoa xuân,ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp:màu phấn hồng,mềm,mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. Tôi tung tăng đi bên ông,lòng sung sướng như trẻ nhỏ.Ông cầm cành đào trên tay.Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy…Xung quanh ông cháu tôi,kẻ mua,người bán,ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về !
Tôi đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to.Tôi giật mình tỉnh dậy,thấy mình vẫn đang nằm trêm trần nhà.Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi …
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó.Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông , được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 2

Sau kì thi cuối học kỳ đầy căng thẳng, tôi tự thưởng cho bản thân mình một ngày được đi ngủ sớm hơn bình thường. Do đã quá mệt mỏi sau những ngày thi nên vừa đặt lưng xuống giường tôi đã chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ ngày hôm ấy, tôi đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng chân thực như thể tôi vừa được trải qua thực tế vậy đó. Trong giấc mơ ấy tôi được gặp lại bà nội – một người thân tôi yêu quý nhất nhưng đã rời xa tôi. Giấc mơ ấy thật đẹp, nó khiến cho tôi cảm thấy thật hụt hẫng khi thức dậy.

Vì tuổi bà đã cao nên cách đây ba năm bà đã qua đời. Thế nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào tin nó là sự thật, tôi vẫn luôn thầm nghĩ rằng bà chỉ là đi đến một nơi nào đó để nghỉ ngơi thôi. Và người ta cũng thường hay nói rằng, khi mà trong lòng luôn nghĩ tới một người nào đó thì trong giấc mơ có thể sẽ được gặp lại họ. Có lẽ bởi trong lòng tôi vẫn luôn nhớ thương bà nên hôm đó tôi đã có một giấc mơ thật đẹp về bà. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đứng ở ngôi nhà cũ của bà, ngôi nhà nhỏ xinh ấm áp có một mảnh vườn nhỏ trước sân, ngôi nhà mà tôi luôn yêu quý nên mỗi dịp nghỉ tôi đều xin bố mẹ được về đây chơi với bà. Thế nhưng đã từ rất lâu rồi, từ ngày bà mất tôi không còn quay về đây thường xuyên nữa bởi ngôi nhà này gợi lại cho tôi những kí ức về bà, khiến tôi càng thêm buồn bởi sự ra đi ấy. Rồi một bóng hình quen thuộc từ trong ngôi nhà ấy bước ra, đúng là bà tôi thật rồi, trái tim tôi lúc ấy như vỡ oà, niềm hạnh phúc bất chợt tới khiến cho tôi cảm thấy thật vui vẻ. Bà vẫn vậy, vẫn với dáng vẻ nhỏ bé gầy gò, tấm lưng hơi còng còng bởi cả đời lam lũ vất vả lo cho con cho cháu. Mái tóc bà bạc phơ được búi gọn gàng. Có lẽ điều khác biệt duy nhất mà tôi nhận thấy là làn da của bà trở nên hồng hào hơn, không còn xanh xao như ngày trước nữa. Tôi chạy một mạch tới sà vào lòng bà, ôm thật chặt lấy bà như thể sợ rằng bà sẽ biến mất một lần nữa. Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc vỡ oà. Nhìn thấy tôi, bà nhẹ nhàng ôm lấy và dùng bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi:

– Cháu yêu, bà đây rồi, đừng khóc nữa, hãy nín đi nào.

Chao ôi, khi nghe thấy giọng nói ấy tôi lại càng không thể kiềm chế nổi những giọt nước mắt của mình, cứ thế oà lên khóc nức nở. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn cố lấy lại sự bình tĩnh, gạt đi những giọt nước mắt và cười thật vui. Ở trong lòng bà, tôi kể cho bà nghe về những câu chuyện ở nhà, chuyện ở trường lớp, chuyện năm nay tôi được học sinh giỏi, lại còn được tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh nữa. Trong mắt bà hiện lên một ánh nhìn lấp lánh, có lẽ bà đang rất tự hào về đứa cháu của mình. Sau đó bà dặn dò tôi phải học hành thật chăm chỉ, phải biết yêu thương giúp đỡ cha mẹ. Tôi cố gắng ghi nhớ từng lời dặn của bà để có thể làm theo, để hoàn thành những điều mà bà mong muốn. Bà ôm lấy tôi thật chặt, bà thơm lên má tôi, lên tóc tôi như ngày xưa vậy. Nằm trong lòng bà, tôi lại đòi bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa.

Bà nở nụ cười hiền từ, vui vẻ kể cho tôi câu chuyện như những ngày thơ bé. Vẫn là giọng kể trầm ấm, nhẹ nhàng ngày nào, vẫn là những câu chuyện quen thuộc đưa tôi vào trong giấc ngủ. Câu chuyện ấy tôi đã nghe quá nhiều lần, nghe đến mức tôi đã thuộc từng chi tiết trong truyện thế nhưng nghe bà kể tôi chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán. Nhất là giờ phút này, sau biết bao nhiêu ngày mong mỏi ngóng chờ, thì câu chuyện ấy còn mang theo biết bao hy vọng của tôi nữa. Tôi cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo thế nhưng tôi đã ngủ lúc nào không hay.

Bỗng dưng tiếng chuông báo thức vang lên đưa tôi trở về với thực tại. Tôi giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng hoá ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng là một giấc mơ thật đẹp. Giấc mơ ấy đã đưa tôi đến gặp lại bà nội kính yêu, cũng là một nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống bởi trong giấc mơ đó tôi đã hứa với bà rất nhiều điều nên tôi cần hoàn thành hết những điều đó. Tôi thật sự mong muốn một ngày nào đó sẽ có lại được giấc mơ thật đẹp ấy, tôi được gặp lại bà và tự hào nói rằng tôi đã hoàn thành được hết những điều mà bà dặn dò rồi.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 3

Một cơn mưa rào bất chợt kéo đến khiến cho thời tiết trở nên mát mẻ. Những cơn gió hiu hiu ấy khiến tôi thiếp đi. Trưa hôm đó, tôi đã mơ một giấc mơ thật xúc động – tôi được gặp lại bà nội, người thân mà tôi vô cùng yêu quý nhưng đã xa cách tôi lâu ngày.

Hai năm trước, vì bệnh nặng nên bà nội tôi đã qua đời. Ngày hôm ấy dường như mọi thứ trong tôi sụp đổ, tôi không tin được rằng người bà mà tôi yêu quý đã rời bỏ tôi mãi mãi để về miền cực lạc. Tới tận bây giờ, tôi vẫn không bao giờ nghĩ là bà đã mất, chỉ là bà đi đến một thế giới tốt đẹp hơn và ở đó vẫn dõi nhìn tôi trưởng thành mà thôi.

Trong giấc mơ ấy tôi thấy bà xuất hiện ở mảnh vườn nhỏ trước sân nhà, cái mảnh vườn mang đến biết bao điều mới lạ với tối. Quanh năm mảnh vườn của bà cây cối luôn xanh tốt, mỗi mùa bà trồng một loại rau khác nhau rồi đến khi thu hoạch bà lại đóng túi lớn, túi nhỏ gửi lên cho gia đình tôi. Bà bảo rằng rau nhà trồng sạch sẽ, không phun thuốc trừ sâu nên rất yên tâm, chứ giờ rau trên thành phố không biết như thế nào. Tôi dụi mắt lần nữa bởi sợ rằng bản thân tôi nhìn nhầm, nhưng không, thực sự là người bà thân yêu của tôi đã xuất hiện trước mắt. Tôi chạy vội đến, hai dòng nước mắt lăn dài trên má, tôi ôm chầm lấy bà và hỏi:

– Bà, có phải bà thật không ạ? Bà ơi, con nhớ bà nhiều lắm!

Bà tôi chỉ hiền từ cười rồi xoa đầu tôi:

– Con bé này, lớn thế rồi còn mít ướt. Không bà thì ai? Bà đã về rồi đây.

Nghe thấy những lời này, tôi đã chắc chắn đúng là bà rồi. Vẫn giọng nói ấy, vẫn dáng hình thân thuộc ấy thì làm sao mà tôi có thể nhầm được cơ chứ. Với tôi, bà là một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống bởi bà đã dạy cho tôi nhiều điều hay lẽ phải, là là người thay cha mẹ chăm chút cho tôi từ tấm bé bởi công việc của họ rất bận, thường xuyên có những chuyến công tác xa nhà. Chính vì vậy trong kí ức của tôi từ những ngày thơ bé, hình ảnh bà luôn hiện lên rõ ràng nhất, thân thuộc nhất.

Tôi ngồi trong lòng bà rồi kể biết bao nhiêu thứ chuyện mà tôi đã trải qua suốt mấy năm nay, kể từ ngày bà ra đi. Tôi kể cho bà nghe chuyện ở nhà, chuyện ở trên trường, rồi tôi khoe bà rằng mình đã trở thành một Đội viên, năm vừa rồi còn được học sinh giỏi…. Tôi cứ lan man ngồi kể, bà thì chăm chú lắng nghe tôi. Sau khi tôi nói hết, bà chỉ nhẹ nhàng động viên và dặn dò tôi phải luôn ngoan ngoãn, giữ gìn sức khoẻ, biết yêu thương bố mẹ, chăm chỉ học hành để trở thành người tốt. Sau khi bà dặn dò xong, tôi chỉ kịp vâng ạ thì bỗng dưng tôi giật mình tỉnh dậy. Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao giấc mơ đó lại chân thực đến vậy, nó thực như thể tôi vừa được ôm vào bà, được vùi đầu vào lòng bà, những lời dặn dò của bà vẫn vang vọng trong đầu tôi.

Giấc mơ ấy dù ngắn ngủi thế nhưng nó đã để lại trong tôi biết bao nhiêu thứ cảm xúc mãnh liệt. Tôi luôn nhớ đến những lời hứa với bà trong giấc mơ, tôi luôn lấy đó làm động lực để tôi chăm chỉ học tập thật tốt, để tôi luôn ngoan ngoãn và nghe lời bố mẹ. Mong rằng một ngày nào đó tôi sẽ được gặp lại bà trong những giấc mơ của mình.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 4

Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. và bụi thời gian cứ phủ lên, cứ muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và có thể: ta đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại,bỗng gặp lại bản thân ta, khi mọi kí ức bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.

“Hẹn gặp cậu trong mơ”- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng vì tôi đã quá vô tâm, đã tụ tha hóa bản thân, tự thay đổi mình? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm tôi, tìm lại kí ức. Trong mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn phòng lớn, rộng thênh thang, thẫm một màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu tâm hồn mình đã hóa thành cát bụi. Trong mơ, tôi co người vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá tâm can. trong mơ, lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi nào dừng lại?? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi trong căn phòng kín của tâm hồn mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!

Trong mơ, bạn xuất hiện. Trong mơ, Sử – bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nước da ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay khô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn đôi mắt đầy tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười vẫn chưa hề nở trên môi tới một lần. Tôi chạy tới, muốn ôm chặt lấy bạn, muốn được bạn chở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.

Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong vòng tay ấm áp của mẹ, của cha. Tôi luôn nghe lời, luôn biết : không được chơi với thằng Sử chăn trâu. Và cứ thế, cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi chạy xa. “Phải “cạch” thằng Sử”. Cuộc đời tôi- phẳng lặng. Bạn – một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay từ cái tên: thằng không cha. Bạn bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruộng đất. bạn bất hạnh vì con mắt người đời :” bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù” Cuộc đời bạn- đầy bão tố. Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử thần dưới dòng ông Hồng đục đỏ. Tại tôi ham chơi, ham hái hoa rau muống tím biếc mọc sát bờ sông. Tin con bé xém bị chết đuối khi cả vùng ai cũng biết. Còn bạn- vị anh hùng thì mãi mãi vô danh. Và tôi lần đầu tiên cãi lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến, tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu hơn biết bao điều giản dị quanh mình. Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao được niềm vui khi chạy trên triền đê, khi cỏ may bám đầy áo, và hét to :” Tôi yêu quê tôi”

Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bắc Bộ đâu chỉ có vậy. Bạn tối ngày đi làm thuê cho cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào trên nét mặt. Xã cho con trâu, bạn làm bạn với nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm toán. Nhưng biết không Sử ơi: bạn cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyện dài. bạn kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi có thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé 12 tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. bạn ước được như tôi, mong một lần được cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu có được. “Đời là vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu.” Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu giọt nước mắt cay khóe mi cha hơn, biết cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi “2 cô vịt giời” khôn lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hận, tôi giận mình vì đã trốn học đi chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi khao khát lớn của bạn.

Nhưng đúng thật: ” sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu”. Do làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Và hôm tôi đi, tôi không gặp lại bóng dáng thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên: mình có một người bạn. Trong mơ – bạn gặp tôi. Vẫn vậy. Tôi bỗng ngượng ngùng, bẽn lẽn, xấu hổ.. Vẫn cái nhìn ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Và tôi bừng tỉnh. Hôm nay, trên chuyến xe này, tôi trở lại quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Và tìm lại một miền kí ức.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 5

Ông ngoại là người rất thân yêu đối với em. Trong suốt quãng đời thơ ấu của mình, hình ảnh ông là hình ảnh thân thương yêu quý nhất trong tâm trí em. Ông cho em ăn, ru em ngủ, dạy em vẽ nhà, chơi trò chơi với em. Vậy mà giờ đây, ông không còn bên em nữa. ông ra đi trong một chiều chủ nhật thật lặng lẽ. Tuy ông đã mất nhưng em vẫn mong phép lạ xảy ra, ống có thể trở về và em đã gặp lại ông trong một giấc mơ của mình.

Hôm đó, em học rất mệt nên đi ngủ sớm. Sau khi nhắm mắt lại, em thấy mình chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng trước mắt em hiện ra khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Đúng là khu vườn ấy rồi. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho em ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế nho nhỏ, xanh xanh. Còn giữa vườn là cây hồng xiêm là cây mà ông ngoại cưng nhất. Rồi hai cây bưởi mẹ con, chỗ rau ngải cứu mọc sát đất, cả cày liễu lá dài đến cây xoài đang trổ hoa vẫn nguyên như lúc em còn bé, ở dưới quê với ông ngoại. Trong khu vườn này, ông đã cùng em chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. ông dạy em biết giá trị khi làm việc, đó là niềm vui, niềm Tự hào khi thấy cây mình bỏ công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỉ niệm với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí em. Em thấy nhớ ông quá và đột nhiên em cất tiếng gọi – một tiếng gọi từ trái tim, em gọi thật to: Ông ơi! Bỗng òng từ từ hiện ra. Vì không tin vào mắt mình, em đưa tay lên dụi mắt. Và ông cất tiếng gọi: Bo cún của ông, ông đây mà. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Cái giọng nói đã từng mất đi bây giờ lại trở lại bên em. Em chạy thật nhanh ra chỗ ông. Lúc ấy không hiểu sao miệng em thì cười còn mắt lại đầy nước mắt. Em nhào vào lòng ông, khóc thật to. Ông xoa đầu em thật nhẹ: Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ông ở đây mà. Em ngẩng mặt lên nhìn ông. Tóc ông vẫn bạc trắng như ngày xưa. Em còn nhớ hồi bé mỗi lần nghịch tóc ông, em lại ngô nghê hỏi: Sao tóc ông trắng thế?

Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng em cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà. Món quà của sự trí thức, ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà nữa đó là khu vườn nhỏ mà ông đã chăm chút khi còn sống. Và em luôn tin rằng: Dù ông không còn nữa nhưng linh hồn ông vẫn sẽ còn hiện diện ngay ở bên cạnh tôi, với vườn cây đầy hoa trái mà ông trồng.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 6

Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu nay sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ giấc mơ kì diệu mới đem đến cho tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.

Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông mà tôi hằng kính yêu đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một cái tết có ông bên cạnh nữa. Mấy năm sau vào lúc sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lông tôi lại bâng khuâng nhớ đến cái tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng cháy bỏng được nhìn lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào cái năm buồn bã ấy, ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để ngày mai còn theo mẹ đi chợ. Lông tôi chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi. Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến khi mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.

Một lúc sau có tiếng bước chân bên giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa cách tôi bấy lâu nay. Ông bảo tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao ông đi lâu thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn ông không chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ lúc ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm đốm bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu ghi, tuy cũ mà phẳng phiu, trông ông thật đẹp lão. Tôi chưa được ngồi cùng ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi chợ với mẹ, Tết đến rồi mà còn ngủ à?” – Tôi dạ và vội nói với ông: “Ông ơi ông ở nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.

Sau khi đi chợ xong, tôi chạy ù té vào phòng quên cả đặt thức ăn vào bếp. Nhìn thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm trong nhà. Tôi mừng rỡ, tíu tít giục ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý thích của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông đèo tôi đến nhà trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố phường, cảm thấy Tết năm nay nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết. Rồi hai ông cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô gái đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải một lúc lâu sau, ông tôi mới gửi được xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loài hoa rực rỡ khoe sắc. Nào là hoa lay-ơn, hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi-ô-lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, có những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học nên chỉ cho tôi biết bao nhiêu là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm các loại hoa, tôi bỗng thấy mở mang thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi tựa như những bông hoa ngày càng tươi tắn, đầy sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý. Tôi rất thích cành đào với đầy hoa màu hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một cành đào mới chớm nở vài ba bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt và những lá non. Ông bảo với tôi rằng, tuy bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp và lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho tôi bao điều lí thú để tôi khám phá. Và ông đã thay mẹ tôi dạy tôi học khi còn tiểu học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe về đến nhà, tôi khoe ngay cánh đào, bà bảo có cành đào nhiều lộc này, Tết năm nay sẽ vui lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia đình tôi sum họp quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi có ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giao thừa, tôi chỉ mong được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá nhanh để luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như hôm nay để ông khỏi phiền lông. Vậy mà sao ngày hôm nay qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi. ông vuốt lên mái tóc tôi, bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông về. Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp hai mí mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng lịch kịch. Tôi mở mắt choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá. Tôi nháo nhác tìm ông mà không thấy đâu Thật kì lạ, mới lúc trước tôi còn mường tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi xem lại lịch, hôm nay là ngày ba mươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ quá thực khiến tôi hụt hẫng và buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ không về lại với tôi như tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi thức chờ ông, tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ cùng mẹ. Tôi có kể lại cho mẹ giấc mơ, mẹ chỉ im lặng, chắc tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.

Giấc mơ chỉ là sự mong ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích. Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng và cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính mình.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 7

Ngày hôm ấy thật đặc biệt khi tôi nhận được điểm 10 môn Mỹ Thuật. Bài vẽ chủ đề gia đình và tôi chọn vẽ hình ảnh bà ngoại tôi đang ngồi đan. Nhưng cô giáo tôi đâu biết, hình ảnh đó là trong kí ức của tôi. Bà tôi rời xa thế gian, rời xa tôi đã hai năm nay. Tôi rầu rĩ với ý nghĩ không thể khoe bà bài vẽ 10 điểm. Vậy mà tối hôm ấy, trong giấc mơ huyền diệu, bà đã về bên tôi, nhẹ nhàng, hiền hậu…

Hiện ra trước mắt tôi là khung cảnh quen thuộc của nhà bà. Ánh nắng chiều vàng vọt rọi lên khoảng trời đầy lá khô và bức tường rêu làm tôi bồi hồi. Ngôi nhà bà ở thật bình yên. Đẩy cánh cửa gỗ, tôi bước. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, bà đang ngồi trên ghế, bàn tay đang đan thoăn thoắt. Hình ảnh bà lúc ấy giống hệt trong bức vẽ của tôi. Vẫn là mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng, vẫn là ánh mắt luôn ánh lên tình yêu thương con cháu, vẫn là nụ cười hiền hậu như bà Tiên trong câu chuyện cổ tích bà thường hay kể cho tôi nghe, vẫn là đôi vai gầy guộc nhưng đã gánh cả cuộc đời con cháu. Tôi chạy vội đến bên bà, ôm chầm lấy bà mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.

– Con bé hôm nay lạ nhỉ. Cháu về thăm bà sao không báo bà một tiếng để bà còn chuẩn bị cơm nước – Bà xoa đầu tôi âu yếm

Tôi cứ ôm chặt lấy bà, hết thơm má, thơm trán rồi lại thơm lên bàn tay gầy guộc, đầy những chấm đồi mồi đã từng nuôi tôi khôn lớn.

– Chỉ là…chỉ là… cháu nhớ bà quá

Bà mắng yêu:

– Bố cô!

Rồi như sực nhớ ra, tôi liền vội vàng khoe:

– Bà ơi, hôm nay cháu đã được 10 điểm môn Mỹ Thuật. Bà biết cháu vẽ ai không? Đó chính là bà kính yêu của cháu đấy ạ

– Cháu bà giỏi lắm, cháu muốn bà thưởng gì cho cháu nào?

– Chè kho ạ – Tôi hào hứng nói

Hồi nhỏ, do công việc ba mẹ bận rộn nên tôi về sống với bà ở quê. Cuộc sống nơi đây cũng không dư dả gì nên khác với các bạn thành phố, tôi rất quen thuộc với những món ăn giản dị mà đậm đà hương vị của người Việt. Bà cưng tôi lắm, cái gì cũng chiều. Bà bảo ăn đi, rồi mai sau có đi đến phương trời xa xôi nào cũng nhớ về quê cha đất tổ, dòng dõi tổ tiên. Tôi theo bà xuống bếp, bà bảo tôi lấy từng thanh củi cho vào bếp. Nồi đỗ xanh trên bếp sôi lên rồi dần dần cạn đi. Sau đó bà cẩn thận ước chừng lượng đường sao cho chè đổ ra không quá ngọt cũng không quá nhạt. Bà khuấy đều đường cùng đỗ. Lâu thật lâu, khi nước trong nồi sánh lại, bà mới bảo được rồi. Lúc đầu chè đổ ra còn nóng, tôi phải ăn dè dặt. Đến khi nguội, hai tay hai miếng chè mà như thấy cả cái ngọt thơm tan ra trong miệng. Vị ngọt vừa của đường quyện với vị béo ngậy của đỗ khiến cho tôi ăn năm, sáu miếng liền tù tì mà sao vẫn thấy thòm thèm. Chao ôi, những đĩa chè kho có vị ngọt của đường đỗ lẫn trong niềm háo hức trẻ thơ, khiến cho không có món chè nào ngọt hơn thế, hấp dẫn hơn món ăn của bà.

Ăn xong, hai bà cháu mắc võng ngoài hiên nằm. Được nằm trong vòng tay êm ấm của bà, tôi thấy mình như bé lại. Bà kể cho tôi những câu chuyện cuộc sống khiến cho tôi nghiệm ra nhiều điều ý nghĩa. Bà chậm rãi chỉ vào một chiếc xanh trên cây bàng cuối sân và nói: “Đó là cháu”, rồi chỉ vào một chiếc lá màu ngả vàng đã rụng: “Đó là bà”. Ngưng một lát, bà nói tiếp: “Chiếc lá đã rụng kia hẳn là đã có cuộc đời có ích. Chắc chắn, khi về đầu nguồn, nó sẽ cảm thấy mãn nguyện. Còn chiếc lá non kia? Hãy cùng cầu mong cho nó cũng như vậy. Đời người không quá dài mà cũng chẳng ngắn. Vì vậy hãy làm những việc thật có ích cháu nhé!”. Nói rồi, bà lại vuốt nhẹ mái tóc của tôi. Tôi cất tiếng “Vâng” rồi trầm ngâm suy nghĩ về những điều bà dạy. Nằm trong tay bà, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Tỉnh dậy, tôi mới biết mình đã mơ. Một giấc mơ thật đẹp và nếu cho tôi được chọn, tôi muốn được ở trong giấc mơ ấy thêm nữa, được đắm chìm trong thế giới cổ tích và bà hiện ra là bà Tiên hiền hậu, nhân từ. Bên tai tôi vẫn còn văng vẳng những lời nói dịu dàng của bà cùng câu hát à ơi mà bà thường ngâm nga ru tôi vào giấc ngủ thuở còn tấm bé. Dù bà đã đi xa nhưng trong lòng tôi tin rằng, dáng hình hiền hậu ấy sẽ mãi luôn bên tôi, dõi theo bước đường mà tôi đi.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 8

Những giấc mơ là những phút giây tuyệt vời giúp ta được sống với những điều mà cuộc sống đời thường không đem lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều. Để lại cảm giác đẹp đẽ nhất cho tôi là lần mơ được gặp ông ngoại thân yêu. Đó là một giấc mơ thần tiên, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xúc động.

Hôm đó, tôi học rất mệt nên đi ngủ sớm. Lên giường nằm, tồi thiếp đi ngay. Tôi thấy mình chìm đi, chìm đi trong mênh mông bóng tối…

Bỗng trước mắt tôi hiện ra khu vườn rất quen thân… Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Đúng là khu vườn ấy rồi! Khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho tôi ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế xanh xanh trông như những chùm sao nhỏ. Giữa vườn là cây hồng xiêm, cây mà ông ngoại cưng nhất.

Rồi hai cây bưởi mẹ con, cây liễu lá dài đến cây xoài đang trổ hoa, cả chỗ rau ngải cứu mọc sát đất… vẫn nguyên như lúc tôi còn bé, ở dưới quê với ông bà. Trong khu vườn này, tôi đã cùng ông chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. Ông dạy tôi biết giá trị của lao động, đó là niềm vui, niềm tự hào khi thấy cây mình bỏ công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỷ niệm với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí tôi.

Bất giác, tôi cất tiếng gọi thật to “ông ơi! “ông ơi!”. Ông tôi thong thả bước ra từ những lùm cây rợp mát. Không tin vào mắt mình, tôi đưa tay lên dụi. Ông lại gần tôi âu yếm: “Bé Cún của ông, ông đây mà”. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Giọng nói tưởng đã mất đi, tưởng chẳng bao giờ tôi được nghe lại bây giờ lại trở lại bên tôi. Tôi nhào vào lòng ông, khóc thật to. Ông xoa đầu tôi thật nhẹ: “Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ông ở đây mà”. Tôi ngẩng mặt nhìn ông.

Tóc ông vẫn bạc trắng. Da mặt hồng hào và nụ cười móm mém, nhất là đôi mắt – đôi mắt ông hiền hậu, nhân từ quá…! Ông tôi vẫn như xưa, chẳng chút nào thay đổi. Tôi sung sướng dụi mặt vào người ông rồi líu lo kể những chuyện nhà chuyện lớp. Ông lắng nghe những câu chuyện trẻ con của tôi với một vẻ độ lượng vô cùng.

Nghe xong, ông dặn tôi phải ngoan ngoãn, chăm học và nếu rãnh thì thỉnh thoảng đến thăm bà. Tôi chợt nhói lòng khi nghĩ đến bà. Từ ngay ông đi, bà trở nên lặng lẽ hơn, bà thường quanh quẩn trong khu vườn ông để lại và thường kể chuyện về ông cho chúng tôi nghe… Tôi rơm rớm mắt nhìn ông khẽ “Dạ”…!”.

Gương mặt ông chợt nhoà đi trước mắt tôi và giọng mẹ vang lên gọi tôi dậy chuẩn bị sang thăm bà! Tôi thoáng ngỡ ngàng rồi sung sướng bật dậy chạy ùa xuống nhà…

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 9

Bạn có tin vào giấc mơ không? Nhưng với tôi thì tôi rất tin, bởi trong mơ đó là một thế giới kì diệu, là nơi mang đến cho ta cảm giác hạnh phúc khi được thực hiện mong muốn của bản thân hay biến ước mơ thành sự thật. Còn với tôi, giấc mơ chính là xứ sở thần tiên, là thiên đường đưa tôi đến với người mẹ đã rời bỏ tôi ra đi mãi mãi sau bao tháng ngày chống chọi với căn bệnh viêm màng não.

Trong giấc mơ ấy, tôi không chỉ được gặp mà còn được trò chuyện, tâm sự với người mẹ kính yêu. Khung cảnh xung quanh chính là khu vui chơi Đầm Sen mà lúc trước mẹ với bố vẫn thường dắt tôi và anh hai đến. Từ xa xa, tôi đã thoáng thấy hình bóng của mẹ, bất giác tôi thốt lên trong sự bất ngờ:

– Mẹ ơi!

Mẹ quay người lại và nở một nụ cười tươi trên môi. Lúc này, cảm giác hạnh phúc bỗng chốc ùa về trong tôi. Nó dẫn đôi chân tôi đến gần chỗ mẹ hơn. Đột nhiên, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác lạ thường. Phải chăng đây là cảm giác của tình máu mủ sau bao năm xa cách? Không suy nghĩ nhiều, tôi ôm chầm lấy mẹ và nói rằng:

– Con nhớ mẹ nhiều lắm!

Cái ôm ấy sao mà ấm áp đến lạ thường! Tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập của mẹ. Lúc này trái tim mẹ cũng đập liên hồi như tim tôi. Đó chính là sự giao hòa của tình mẹ con thiêng liêng. Mẹ vừa ôm tôi vừa nói rằng:

– Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm, con gái yêu của mẹ!

Nghe được giọng nói ấy, giọng nói mà sáu năm rồi tôi chẳng còn nghe thấy nữa. Giọng của mẹ vẫn ấm áp như ngày nào, vẫn là cách nói dịu dàng như lúc tôi còn bé. Chẳng hiểu sao, khi được nghe giọng nói của mẹ thì lòng tôi lại xao xuyến lạ thường. Sau cái ôm đầy hạnh phúc ấy, tôi cùng mẹ vào vui khu vui chơi nào là đạp vịt, tàu lượn siêu tốc,… biết bao kỉ niệm khi xưa chọt ùa về trong tâm trí tôi. Bất chọt, tôi lại nghĩ về những tháng ngày mẹ còn sống cùng gia đình và thầm mong rằng: “Lúc này mà có cả anh hai và bố thì hay biết mấy!”.

Cứ mãi đắm chìm trong dòng mơ tưởng mà tôi không nhận ra trước mắt là một hòn đá to tướng. Bị vấp phải, tôi ngã nhào ra đất. Bấy giờ, tôi mới thoát khỏi dòng suy nghĩ và trở về với hiện tại. Chân tôi đau rát và chảy máu khá nhiều. Mẹ băng bó rồi dìu tôi đến bên ghế đá ngồi. Đến lúc này, tôi mới được nhìn thật rõ gượng mặt của mẹ. Sự thay đổi cũng đã khá nhiều sau thời gian sáu năm đằng đẵng ấy. Mặt mẹ đã bắt đầu có những chấm tàn nhang, đã bắt đầu xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Mái tóc mẹ đã điểm thêm vài sợi bạc.

Nhìn thấy những hình ảnh ấy, lòng tôi chợt đau nhói. Nhìn thấy người mẹ đã có tuổi mà còn phải chạy đôn chạy đáo nào là mua nước cho tôi, mua khăn giấy lau mồ hôi cho tôi, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn gấp trăm ngàn lần. Tôi thấy thật hối hận biết bao khi chưa kịp đền đáp cho mẹ mà lại để mẹ ra đi như thế. Sự ân hận cùng với tình yêu thương to lớn đã làm những giọt lệ bắt đầu tuông ra trên gương mặt tôi. Thấy thế, mẹ liền ôm tôi vào lòng:

– Không sao đâu con, con gái của mẹ đừng khóc mà. Đã có mẹ ở đây rồi!

Được mẹ ôm ấp, vỗ về, tôi đã không khóc nữa bởi tôi cũng không muốn mẹ buồn khi thấy tôi như thế mà tôi càng phải trân trọng những giây phút được ở cạnh mẹ như lúc này. Thế là hai mẹ con lại cùng nhau trò chuyện, tâm sự với nhau. Tôi đã kể mẹ nghe những câu chuyện thú vị ở trường hay những việc tốt mà tôi đã làm được. Cả tôi và mẹ đã cười suốt một buổi. Có lẽ cái không khí náo nhiệt của khu vui chơi cũng không thể sánh bằng niềm vui và hạnh phúc của tôi khi được ở cùng mẹ.

Ấy thế mà thời gian trôi qua cũng nhanh thật! Mới đó mà đã đến lúc tôi với mẹ phải về nhà rồi. Trên đường đi, lòng tôi dâng trào biết bao cảm xúc. Nào là lưu luyến cuộc vui, nào là nuối tiếc vì đã không thể cùng mẹ chơi nhiều trò hơn. Nhưng cảm giác lo sợ mới chính là thứ đã áp đảo tâm trí tôi. Tôi lo sợ sẽ không còn được gặp mẹ. Lo sợ sẽ mất mẹ thêm một lần nữa, sẽ không còn được mẹ ôm ấp và vỗ về như khi nãy. Dường như mẹ đã nhìn thấy điều đó qua đôi mắt đầy sự hoang mang kia của tôi mà ôm tôi vào lòng.

– Mẹ sẽ luôn bên con như thế này, sẽ luôn là nguồn động viên cho con, sẽ là chỗ dựa cho con khi cần. Con chịu không?

Tôi gật đầu nhẹ nhàng và nở một nụ cười tươi – nụ cười của sự hạnh phúc! “Reng…reng…reng”, tôi choàng tỉnh dậy! Thỉ ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Cảm giác hụt hẫng lẫn với nỗi buồn khi nhận ra mẹ không còn ở bên cạnh tôi lúc này bao trùm lấy tôi. Với tôi đó chính là một giấc mơ đẹp mà tôi sẽ luôn nhớ mãi.

Nếu được chọn, tôi sẽ chọn cho bản thân ngủ mãi để có thể ở cùng mẹ trong mơ, tôi thà rằng chân bị thương để được mẹ băng bó. Dù mẹ đã bỏ tôi ở lại thế gian này nhưng tôi biết mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân của tôi, vẫn luôn tiếp thêm sức mạnh cho tôi dù mẹ đang ở một nơi nào đó. Nếu được gặp mẹ lần nữa, tôi sẽ trân trọng mẹ hơn và nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”.

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 9

Trong lúc tôi vẫn đang loay hoay tìm lời giải cho những lạ thường này thì từ xa xa, tôi thấy một bóng hình gầy gò, lờ mờ đi tới. Tôi liền dụi dụi đôi mắt mình để nhìn rõ hơn. Phải mất đến khoảng ba mươi giây, bóng hình ấy mới dần dần hiện rõ. Một gương mặt hiền từ, chòm râu, mái tóc đều đã bạc phơ. Đôi mắt nhăn nheo không còn nhìn rõ nữa. Và quan trọng chiếc áo ba lỗ xanh với cái quần dài cùng bộ sao thấy thân thương quá! Miệng tôi lúc này ấp a ấp úng, không nói nên lời:

-Ông… Ông… đấy… ư? Ông về với cháu đấy ư?

Bóng hình đấy là ông tôi chứ không phải ai khác, tôi không nhìn lầm được, chắc chắn không phải là nhìn lầm… Ôi! Sao kì diệu quá – Tôi liên tục suy nghĩ

Trái lại với vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, ông tôi lại rất điềm đạm, như thể là một chuyện hết sức bình thường. Ông cười bảo tôi:

-Ừ, ông đây mà.

Nghe được lời nói của ông, tôi càng chắc chắn rằng việc mình được gặp ông là thật, hai mắt tôi đỏ hoe, mếu máo hỏi:

-Tại sao bấy lâu nay ông không về thăm cháu? Ông quên cháu rồi đấy ư?

-Cháu gái của ông, ông nào đâu có quên cháu, chỉ là ông bận quá nên bây giờ mới có thời gian đến thăm cháu được. Cháu dạo này có khỏe không? Việc học hành của cháu thế nào rồi? – Ông hỏi tôi

Cảm xúc của tôi lúc này buồn vui lẫn lộn, tôi vừa cảm thấy trách móc ông, vừa cảm thấy vui vì ông đã tới, tôi trả lời:

-Cháu vẫn khỏe ông ạ. Dạo này việc học tập hơi áp lực bởi vì cháu sắp phải thi lên cấp 3. Còn ông có nhớ cháu không? Cả gia đình đều nhớ ông lắm! Nhất là thằng cu Tít còn nhỏ thỉnh thoảng vẫn hỏi:”Ông đâu?, Ông đâu?” Tính đến nay, đã tròn một năm từ hồi ông mất nhưng cả gia đình tôi vẫn luôn thấy có một chút gì đó đượm buồn, trống trải mỗi khi nghĩ về ông và khi về lại căn nhà của ông. Tôi cảm thấy mình chưa làm được gì cho ông thì ông đã đi xa, tôi hối hận vì đã không dành nhiều thời gian ở bên ông và chăm sóc ông mỗi ngày. Tôi khóc nấc lên, nói tiếp:

-Ông ơi, cháu biết lỗi rồi, ông về với cháu đi! Cháu sẽ chăm sóc ông cả đời……

Lúc này, ông mới từ tốn nói:

-Cháu đừng khóc, ông vẫn ở đây mà! Vì mọi người vẫn luôn buồn đau và không có động lực để sống vui vẻ sau khi ông đi nên ông rất buồn, ông muốn cháu nói với mọi người rằng ông không sao đâu, ở đây ông hạnh phúc lắm! Ông không phải đau đớn vì bệnh tật, cũng không phải lo toan bất cứ điều gì. Cháu cùng cả nhà hãy tập làm quen với việc không có ông và sống thật vui vẻ nhé!

Tôi gật đầu đồng ý, lau nước mắt rồi cùng ông hái cam, tưới nước cho cây xanh tốt và chăm sóc khu vườn. Tôi còn kể cho ông nghe về cuộc sống cũng như công việc của từng người trong gia đình. Hai ông cháu trò chuyện vui vẻ mà không để ý đến thời gian.

Được một lúc, khi đang tỉa lá cho khóm hồng, tôi có linh cảm chẳng lành, đột nhiên quay lại thì đã thấy ông không còn ở đây nữa. Một lần nữa tôi lại khóc nấc lên. Giọng nói ấm áp tôi mới nghe vừa đây thôi, dáng hình ấy tôi mới nhìn được một lúc thôi, vậy mà giờ chẳng còn nữa. Ông đi nhanh quá! Ông còn chẳng chào tạm biệt tôi. Tôi lạc lõng giữa cả một khu vườn rộng lớn. Dù cho cây trái đơm hoa, tươi tốt cỡ nào thì tâm hồn tôi giờ đây cũng héo úa cả rồi, không còn tâm trí đâu mà nhìn ngắm nữa.

Tôi cứ khóc mãi như thế cho đến khi cảm xúc từ trong mơ bước ra ngoài đời thật. Tôi nhận ra rằng mình đang mơ, rằng giấc mơ mang đến tất cả những thứ ngọt ngào, hạnh phúc đều không thật nhưng nỗi đau để lại sau đó thì là không thể nào chân thật hơn. Gạt nước mắt đi, tôi nhớ đến lời ông dặn, tôi phải thay ông nhắn nhủ đến cả gia đình.

Tôi tự nhắc bản thân rằng mình phải cố gắng sống thật tốt, cố gắng học thật giỏi để cho ông vui lòng, trước tiên là việc chăm chỉ cho kì thi cấp 3 sắp tới. Nếu có gặp lại ông một lần nữa, tôi sẽ cười tươi và nói với ông rằng: “Cháu và cả gia đình đang sống rất mạnh khỏe và hạnh phúc. Ông hãy yên tâm, ông nhé!

Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày- Mẫu 10

“Một năm mới lại về rồi, mẹ à!” Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây, mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .

“Hồng ơi!”, tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ lẫm. “Phải chăng là mẹ?” – Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ! Đúng là mẹ rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc động, tôi gọi thật to: “Mẹ, mẹ ơi!” rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.

Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Mẹ nghẹn ngào nói: “Hồng! Con của mẹ!”. Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn. Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ. Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi, đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:

-Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.

Tôi gật đầu:

-Vâng ạ!

Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:

-Dạo này gia đình mình thế nào hả con?

Tôi liền trả lời:

-Mọi người vẫn khỏe mẹ à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.

Mẹ mỉm cười hiền dịu:

-Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?

Tôi nhanh nhảu trả lời:

-Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy, mẹ à. Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.

Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:

-Ừ! Mẹ tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui, buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.

Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rằng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, mẹ vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.

Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ, thật hạnh phúc làm sao! Tôi thầm nghĩ: “Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, mẹ nhé…”

Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần…

“Hồng ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?” Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời, một năm mới nữa lại đến rồi. Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con, mẹ nhé!”

Kết luận

Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách “Kể về 1 giấc mơ trong đó em gặp người thân đã xa cách lâu ngày” chuẩn và chính xác nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.

Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 03/2024!