Updated at: 30-04-2023 - By: Thầy Vũ Xuân Anh

Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách “tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông” chuẩn nhất 04/2024.

Dàn ý

1.Mở bài

Tôi là Xi mông con của mẹ Blang sốt và bố Phillip

Thế nhưng trước đó tôi đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ.

2. Thân bài

Kể lại các sự kiện trong đoạn trích này:

– Ngày đầu tiên đi học:

  • Bị bạn trêu ghẹo thế nào…
  • Bản thân đau đớn vì bị bạn chế nhạo ra sao..
  • Luôn thấy sợ hãi và từng đánh nhau với bạn bè

– Tôi bỏ ra bờ sông để tự tử

  • Tâm trạng vô cùng buồn bã và tuyệt vọng
  • Cảnh vật bên bờ sông như thế nào

– Lúc đó có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi đó là chú thợ rèn Phi lip

  • Chú thợ rèn hỏi tôi sự việc
  • Đưa tôi ra nói với mẹ Blang sốt

– Chú Phillip đồng ý nhận làm cha mình. VÀ tôi đem đi khoe với các bạn.

Bị các bạn dè bỉu và cuối cùng Bác Phillip đã đến nhà cầu hôn mẹ Blang sot

3. Kết bài

Tôi hạnh phúc và tự hào vì được sống trong tình yêu thương của cả bố và mẹ. Và tôi yêu bố Phillip rất nhiều.

Tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông- Mẫu 1

Câu chuyện của tôi xảy ra vào ngày đầu tiên khi tôi bước chân vào lớp một. Hôm ấy tôi mừng vui lắm và thật háo hức vô cùng. Tôi đến trường vui tươi và phấn khởi. Thế nhưng khi tôi vừa chực bước chân vào lớp thì một đám bạn xúm đến vây quanh lấy tôi. Một đứa trong đám bắt đầu ném vào tai tôi bao lời chua chát mà cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên. Tôi bực giật nhưng đành câm lặng bởi đúng là lúc ấy tôi không có bố. Tôi bật khóc, vậy mà lũ bạn tôi vẫn chưa chịu thôi cái trò chơi quái ác. Buổi học đầu tiên với bao mong đợi đã không thành. Tôi buồn nản và vô cùng thất vọng bỏ ra phía bờ sông.
Trời ấm áp và dễ chịu. Ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương. Tôi muốn nằm ngay ra đó và ngủ đi một giấc nhưng lại không sao ngủ được. Không thể nào quên được những câu nói vừa qua. Đầu tôi choáng váng, chân tay mệt mỏi rã rời. Tôi muốn chìm ngay xuống dưới lòng sông để quên đi tất cả. Nhưng không hiểu sao tôi lại trần trừ không muốn làm ngay. Mắt tôi rệu rã nhìn theo những đám bọt trên sông.
Đang chán ngán, tôi bỗng thấy một chú nhái con màu xanh lục nhảy nhót dưới chân. Tôi vung tay tóm lấy mà không được. Tôi đuổi theo, vồ hụt ba lần liền rồi mới tóm được hai chân sau của nó. Tôi bật cười nhìn con vật cố giãy giụa để thoát thân. Nó thu mình lại trên đôi cẳng lớn, rồi bật phắt lên, đột ngột duỗi cẳng, ngay đơ như hai thanh gỗ; trong lúc giương tròn con mắt có vành vàng, nó dùng hai chân trước đập vào khoảng không, huơ lên như hai bàn tay. Trò nghịch với chú nhái bỗng gợi cho tôi nhớ về một đồ chơi thuở nhỏ. Và thế là tự nhiên tôi nghĩ đến nhà, đến mẹ. Tôi thấy buồn vô cùng và lại khóc. Người tôi rung lên, tôi sợ, quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ nhưng không đọc hết. Nỗi buồn càng lúc càng giăng kín lòng tôi. Tôi chẳng còn nghĩ được điều gì nữa, chẳng nhìn thấy cái gì nữa. Tôi chỉ ngồi ôm mặt và cứ nức nở mãi không thôi.
Thế rồi, bỗng nhiên tôi giật nảy mình. Một bàn tay chắc nịch của ai đó vừa đặt lên vai tôi và tai tôi nghe những lời nói ồm ồm nhưng đầy chia sẻ:
– Có điều gì làm cháu buồn phiền đến thế, cháu ơi?
Tôi quay lại. Một bác công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nhân hậu vô cùng. Tôi trả lời, giọng nghẹn ngào trong khi mắt vẫn còn ươn ướt:
– Chúng nó đánh cháu… vì… cháu… cháu… không có bố… không có bố.
– Sao thế bác ta mỉm cười bảo ai mà chẳng có bố.
Tôi nói tiếp (một cách khó khăn) trong tiếng nấc:
– Cháu… cháu không có bố.
Tôi nhận ra bác công nhân bỗng nghiêm mặt lại. Và hình như bác đã nhận ra tôi. Bác nói:
– Thôi nào, đừng buồn nữa, cháu ơi, và về nhà với mẹ cháu, với bác đi. Người ta sẽ cho cháu một ông bố.
Ngay lúc ấy, tôi không biết lời nói kia có thật hay không. Thế nhưng trên đường về, lòng tôi tràn đầy hy vọng.
– Thưa bác, đây rồi! Nhà cháu ở đây tôi nói:
Mẹ tôi mở cửa bước ra khi bác công nhân đang mải ngắm ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng và hết sức sạch sẽ của mẹ con tôi. Thấy mẹ tôi, bác e dè, cầm mũ một bên tay và nói:
– Đây, thưa chị, tôi dắt về trả cho chị cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.
Không để cho mẹ kịp trả lời, tôi bỗng ôm chầm lấy mẹ rồi òa khóc:
– Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con… đánh con… tại con không có bố.
Đôi má của mẹ tôi cứ thế đỏ bừng lên và đôi mắt gợi một nỗi buồn sâu thẳm. Mẹ ôm tôi vào lòng, hôn lấy hôn để trong nghẹn ngào nước mắt khiến tôi càng nức nở hơn. Nhưng rồi như vừa chợt nghĩ đến một điều gì trước đó, tôi bỗng chạy đến bên bác công nhân và nói:
– Bác có muốn làm bố cháu không?
Tôi hồi hộp đợi chờ, trong khi ấy mẹ tôi ngả vào tường và hai tay ôm ngực. Không thấy trả lời, tôi lại nói, mạnh mẽ và dứt khoát:
– Nếu bác không muốn, cháu sẽ quay trở lại nhảy xuống sông chết đuối.
Đến đây, bác công nhân mới nở nụ cười rồi đáp:
– Có chứ, bác muốn chứ.
Tôi ngây thơ và sung sướng vô cùng. Tôi hỏi tiếp ngay:
– Thế bác tên gì để cháu còn trả lời chúng nó khi chúng nó muốn biết tên của bác?
– Phi-líp người đàn ông đáp.
Tôi im lặng một giây để ghi nhớ cái tên ấy vào đầu. Rồi hết cả buồn, tôi vươn hai cánh tay ra nói:
– Thế nhé! Bác Phi-líp, bác là bố cháu.
Tôi sung sướng quá! Bác Phi-líp bước đến nhấc bổng tôi lên, hôn vào hai má tôi, rồi bác sải từng bước dài bỏ đi vội vã.
Sau hôm ấy, tôi lại đến trường. Vừa bước vào cửa lớp, tôi lại nghe một tiếng cười ác ý. Buổi học hôm ấy qua nhanh, lúc tan học, đứa bạn hôm trước lại định trêu chọc tôi. Nhưng tôi lớn tiếng quát vào mặt nó:
– Bố tao ấy à, bố tao tên là Phi-líp.
Khắp xung quanh tôi lại bật lên những tiếng la hét vô cùng thích thú:
– Phi-líp gì?… Phi-líp nào?… Phi-líp cái gì?… Mày lấy đâu ra Phi-líp của mày thế?
Nhưng tôi không trả lời. Tôi một mực tin tưởng và đưa con mắt thách thức bọn kia. Cũng may đúng lúc ấy thầy giáo đến. Bọn bạn kia nhìn thấy thầy bèn giải tán. Còn tôi, tôi cảm ơn thầy rồi cũng ra về. Nhưng khác hẳn mọi hôm, hôm nay tôi hãnh diện và vui mừng lắm.
Câu chuyện của tôi là thế. Bây giờ thì bố Phi-líp đã về ở với mẹ con tôi và lũ bạn cũng không còn trêu tôi nữa. Ngẫm lại, những chuyện ngày xưa thật đáng buồn. Thế nhưng sau tất cả tôi phải cảm ơn, cảm ơn rất nhiều bố Phi-líp của tôi.

Tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông- Mẫu 2

Tôi là Xi mông – một đứa trẻ bất hạnh vì sinh ra đã không có bố. Mặc dù được lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc của người mẹ nhưng với tôi vẫn không thể nguôi ngoai. Thậm chí mỗi lần đến trường tôi đều vô cùng sợ sệt vì sự chòng ghẹo của đám bạn.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảng thời gian đen tối đó, có thể nói là đen tối nhất cuộc đời khi tôi chỉ tròn 7-8 tuổi. Mỗi lần tan trường về tôi lắng nghe lũ trẻ kia xầm xì không ngừng chúng ranh mãnh theo dõi từng bước của tôi. Rồi chúng trêu ghẹo, vô cùng độc ác. Thế nhưng tôi vẫn phải cam chịu và chẳng bao giờ dám phản kháng lại. Thế nhưng có một lần tôi đã xông vào bọn chúng và tất nhiên mình tôi sao có thể chống lại chúng nó, lúc ấy tôi chỉ biết khóc mà thôi. Và tất nhiên những lúc như vậy mẹ lại là người ôm chặt tôi vào lòng rồi dỗ dành.

Có một lần, tôi nổi giận. Tôi đã đánh nhau với thằng nhóc đó, không chỉ đấm đá mà tôi còn cắn nó. Và đáp lại tôi bị một trận đánh tơi bời. Một đứa nào đó hét to: “Về méc với cha mày đi”.

Tôi cảm thấy đau lòng lắm. Chúng nó đông hơn còn tôi thì chỉ có một mình và cũng 1 phần là chúng nói đúng tôi là một đưá trẻ không co cha. Tôi nghẹn ngào nhưng vì sĩ diện nên cắn răng nín khóc. Còn lũ trẻ ấy nó vui thích nắm tay nhau mà reo hò ‘Con không cha! Ê hê con không cha’. Tôi bỏ học lang thang trên bờ sông vắng. nhìn những dòng nước chảy cuồn cuộn bỗng dưng tôi muốn chết. Tôi muốn dìm mình xuống sông vì không có cha. Tôi nhìn lên trời rõ ràng có ba đám mây trắng ở xen lẽ nhau như một gia đình tôi bật gọi to “Bố ơi bố ở đâu? Sao bố không về với con”. Thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng gió thổi xào xạt. Tôi úp mình trên bãi cỏ và nghĩ về mẹ. Ồ nếu tôi chết thì mẹ Blăng sốt sẽ thế nào? Chắc hẳn mẹ sẽ đau lòng lắm đây.

Bầu trời thật đẹp dòng nước trong như gương tôi tận hưởng những giây phút êm ả rồi buông mình trên tấm thảm cỏ. Một con nhái xanh từ đâu nhảy đến chân tôi và phải đến lần thứ tư tôi mới có thể bắt trọn được nó. Nhìn nó quẫy đạp trong tay tôi bỗng dưng nhớ đến món đồ chơi của mình. Tôi nhớ đến mẹ và bật khóc. Bất ngờ có bàn tay ai đặt nặng trịch lên vai mình kèm theo đó là giọng nói trầm trầm :

– Bé con ơi việc gì khiến con buồn đến thế?

Quay mặt lại tôi thấy một người thợ với hàm râu đen và mới tóc rợn từng sợi đang chăm chú nhìn tôi, Tôi tức tưởi:

– Tụi nó đánh con vì con không có cha

Người thợ mỉm cười:

– Sao kỳ cục vậy… Ai cũng có cha mà con

Tôi đau thắt người mà trả lời:

– Nhưng con không có

Nghe câu đó người thợ bối rối và bảo tôi:

– Nín khóc đi con. Chú sẽ dắt con về với mẹ. Mẹ con sẽ chỉ cho biết cha ở đâu

Về đến trước căn nhà nhỏ xinh xắn. Tôi gọi to:

– Mẹ ơi! Mẹ!

– Thưa cô, tôi gặp cháu đi lạc ngoài bến sông…

– Tôi nhào ôm cổ mẹ, mếu máo.

– Không phải mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông. Tại tụi nó đánh con… Tụi nó đánh con vì con không có cha.

– Mặt mẹ tôi ửng đỏ, ôm vội con vào lòng mà nước mắt tuôn trên má. Tôi chạy đến chân chân người thợ nói:

– Chú làm cha con được không…?

– Ngột ngạt bao trùm, không ai nói một lòi. Tôi liền tuyên bố:

– Nếu chú không chịu làm cha của con, con sẽ nhảy xuống sông.

– Được chứ sao không, nhóc con.

– Tôi làm quen.

Chú tên gì để có ai hỏi thì con nói?

– Philip

– Tôi ghi nhớ vô lòng và quả quyết nói với chú:

– Bây giờ chú là cha của con!

Còn gì hay hơn điều đó? Tôi hạnh phúc ôm ghì lấy cổ chú Phi- líp, dụi vào ngực vạm vỡ của cha.

Ngày hôm sau đi học, lũ bạn xúm vào trêu chọc tôi. Thay vì uất ức hay giận giữ tôi đáp “ Bố tớ là thợ rèn Phi Líp”. Còn lũ bạn nhao nhao: “Không đúng! KHông đúng! Mày phải có một ông bố đàng hoàng như chúng tao cơ!”. Tôi cũng chẳng biết thế nào mới là một ông bố đàng hoàng cả đành chờ tan buổi học. Lúc đi quan lò rèn tôi rẽ vào gặp bố Phi lip của mình và kể mọi chuyện cho bố nghe. Thấy bố trầm ngâm mà rằng “ Thôi được rồi! Thôi được! Con hãy về nhà đi! Con sẽ có bố ông bố thực sự, ông bố đàng hoàng của con”.

Sau đó điều tuyệt vời đã xảy ra bố Phi-lip đến nhà ngỏ lời cầu hôn với mẹ Blang sốt của tôi. Bố bảo tôi cần có một người bố thực sự cần người bảo vệ. VÀ tôi thì vô cùng vui mừng vì điều đó. KHỏi phải nói tôi đã vui thế nào còn mẹ tôi thì gạt nước mắt vì hạnh phúc.

Hôm sau khi đến tường khi cả lớp chuẩn bị đọc bài tôi đứng lên mặt tái đi nhưng môi run run:

– Cha tao… cha tao là Philip Remy, làm thợ rèn. Đứa nào láng cháng, cha tao sẽ kéo đứt tai

Không có một ai là không biết đến người thợ rèn Philip remy nổi tiếng và đứa nào cũng hãnh diễn vì có một người cha oai phong như thế. Bố Philip chuyển sang ở hẳn với mẹ con tôi và tôi hãnh diện vì điều đó. Mỗi buổi chiều tôi cùng bố đi dọc bờ sông và nói “Bố Phi-líp của con! Con yêu bố lắm!”

Tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông- Mẫu 3

Quá khứ của tôi đã có những ngày buồn đau và tuyệt vọng. Nhưng nếu không có những ngày như thế, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy hạnh phúc tuyệt vời như chính lúc này đây.

Câu chuyện của tôi xảy ra vào ngày đầu tiên khi tôi bước chân vào lớp một. Hôm ấy tôi mừng vui lắm và thật háo hức vô cùng. Tôi đến trường vui tươi và phấn khởi. Thế nhưng khi tôi vừa chực bước chân vào lớp thì một đám bạn xúm đến vây quanh lấy chân tôi. Một đứa trong đám bắt đầu ném vào tai tôi bao lời chua chát mà cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên. Tôi bực giật nhưng đành câm lặng bởi đúng là lúc ấy… tôi không có bố. Tôi bật khóc, vậy mà lũ bạn tôi vẫn chưa chịu thôi cái trò chơi quái ác. Buổi học đầu tiên với bao mong đợi đã không thành. Tôi buồn nản và vô cùng thất vọng bỏ ra phía bờ sông.

Trời ấm áp và dễ chịu. Ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương. Tôi muốn nằm ngay ra đó và ngủ đi một giấc nhưng lại không sao ngủ được. Không thể nào quên được những câu nói vừa qua. Đầu tôi choáng váng, chân tay mệt mỏi rã rời. Tôi muốn chìm ngay xuống dưới lòng sông để quên đi tất cả. Nhưng không hiểu sao tôi lại trù trừ không muốn làm ngay. Mắt tôi rệu rã nhìn theo những đám bọt trên sông.

Đang chán ngán, tôi bỗng thấy một chú nhái con màu xanh lục nhảy nhót dưới chân. Tôi vung tay tóm lấy mà không được. Tôi đuổi theo, vồ hụt ba lần liền rồi mới tóm được hai chân sau của nó. Tôi bật cười nhìn con vật cố giãy giụa để thoát thân. Nó thu mình lại trên đôi cẳng lớn rồi bật phắt lên, đột ngột duỗi cẳng, ngay đơ như hai thanh gỗ; trong lúc giương tròn con mắt có vành vàng, nó dùng hai chân trước đập vào khoảng không, huơ lên như hai bàn tay. Trò nghịch với chú nhái bỗng gợi cho tôi nhớ về một đồ chơi thuở nhỏ. Và thế là tự nhiên tôi nghĩ đến nhà, đến mẹ. Tôi thấy buồn vô cùng và lại khóc. Người tôi rung lên, tôi sợ, quỳ xung và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ nhưng không đọc hết. Nỗi buồn càng lúc càng giăng kín lòng tôi. Tôi chẳng còn nghĩ được điều gì nữa, chẳng nhìn thấy cái gì nữa. Tôi chỉ ngồi ôm mặt và cứ nức nở mãi không thôi.

Thế rồi, bỗng nhiên tôi giật nảy mình. Một bàn tay chắc nịch của ai đó vừa đặt lên vai tôi và tai tôi nghe những lời nói ồm ồm nhưng đầy chia sẻ:

– Có điều gì làm cháu buồn phiền đến thế, cháu ơi?

Tôi quay lại. Một bác công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nhân hậu vô cùng. Tôi trả lời, giọng nghẹn ngào trong khi mắt vẫn còn ươn ướt:

– Chúng nó đánh cháu… vì… cháu… cháu… không có bố… không có bố.

– Sao thế – bác ta mỉm cười bảo – ai mà chẳng có bố.

Tôi nói tiếp (một cách khó khăn) trong tiếng nấc:

– Cháu… cháu không có bố.

Tôi nhận ra bác công nhân bỗng nghiêm mặt lại. Và hình như bác đã nhận ra tôi. Bác nói:

– Thôi nào, đừng buồn nữa, cháu ơi, và về nhà với mẹ cháu, với bác đi. Người ta sẽ cho cháu… một ông bố.

Ngay lúc ấy, tôi không biết lời nói kia có thật hay không. Thế nhưng trên đường về, lòng tôi tràn đầy hy vọng.

– Thưa bác, đây rồi! Nhà cháu ở đây – tôi nói:

Mẹ tôi mở cửa bước ra khi bác công nhân đang mải ngắm ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng và hết sức sạch sẽ của mẹ con tôi. Thấy mẹ tôi, bác e dè, cầm mũ một bên tay và nói:

– Đây, thưa chị, tôi dắt về trả cho chị cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.

Không để cho mẹ kịp trả lời, tôi bỗng ôm chầm lấy mẹ rồi òa khóc:

– Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con… đánh con… tại con không có bố.

Đôi má của mẹ tôi cứ thế đỏ bừng lên và đôi mắt gợi một nỗi buồn sâu thẳm. Mẹ ôm tôi vào lòng, hôn lấy hôn để trong nghẹn ngào nước mắt khiến tôi càng nức nở hơn. Nhưng rồi như vừa chợt nghĩ đến một điều gì trước đó, tôi bỗng chạy đến bên bác công nhân và nói:

– Bác có muốn làm bố cháu không?

Tôi hồi hộp đợi chờ, trong khi ấy mẹ tôi ngã vào tường và hai tay ôm ngực. Không thấy trả lời, tôi lại nói, mạnh mẽ và dứt khoát:

– Nếu bác không muốn, cháu sẽ quay trở lại nhảy xuống sông chết đuối.

Đến đây, bác công nhân mới nở nụ cười rồi đáp:

– Có chứ, bác muốn chứ.

Tôi ngây thơ và sung sướng vô cùng. Tôi hỏi tiếp ngay:

– Thế bác tên gì để cháu còn trả lời chúng nó khi chúng nó muốn biết tên của bác?

– Phi-líp – Người đàn ông đáp.

Tôi im lặng một giây để ghi nhớ cái tên ấy vào đầu. Rồi hết cả buồn, tôi vươn hai cánh tay ra nói:

– Thế nhé! Bác Phi-líp, bác là bố cháu.

Tôi sung sướng quá! Bác Phi-líp bước đến nhấc bổng tôi lên, hôn vào hai má tôi, rồi bác sải từng bước dài bỏ đi vội vã.

Sau hôm ấy, tôi lại đến trường. Vừa bước vào cửa lớp, tôi lại nghe một tiếng cười ác ý. Buổi học hôm ấy qua nhanh, lúc tan học, đứa bạn hôm trước lại định trêu chọc tôi. Nhưng tôi lớn tiếng quát vào mặt nó:

– Bố tao ấy à, bố tao tên là Phi-líp.

Khắp xung quanh tôi lại bật lên những tiếng la hét vô cùng thích thú:

– Phi-líp gì?… Phi-líp nào?… Phi-líp cái gì?… Mày lấy đâu ra Phi-líp của mày thế?

Nhưng tôi không trả lời. Tôi một mực tin tưởng và đưa con mắt thách thức bọn kia. Cũng may đúng lúc ấy thầy giáo đến. Bọn bạn kia nhìn thấy thầy bèn giải tán. Còn tôi, tôi cảm ơn thầy rồi cũng ra về. Nhưng khác hẳn mọi hôm, hôm nay tôi hãnh diện và vui mừng lắm.

Câu chuyện của tôi là thế. Bây giờ thì bố Phi-líp đã về ở với mẹ con tôi và lũ bạn cũng không còn trêu tôi nữa. Ngẫm lại, những chuyện ngày xưa thật đáng buồn. Thế nhưng sau tất cả tôi phải cảm ơn, cảm ơn rất nhiều bố Phi-líp của tôi.

Tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông- Mẫu 4

Những năm tháng tuổi thơ của tôi thật nhiều buồn tủi. Nguyên nhân của những nỗi buồn ấy là bởi vì tôi không có bố. Tuy được mẹ rất thương yêu nhưng tôi vẫn thấy thiếu thốn tình cảm của một người cha. Tôi rất ngưỡng mộ những đứa trẻ có cha đi cùng, vui đùa và dắt đi học. Ngày đó, điều làm tôi sợ nhất là những lời châm chọc của đám trẻ con trong khu và cả những đứa bạn ở trường.

Mặc dù mẹ đã dặn tôi là phải tránh xa chúng nó ra nhưng đã vài lần, tôi đánh nhau với chúng. Và rồi lần nào tôi cũng bị chúng đánh cho ra trò. Mỗi lần như vậy, tôi lại ấm ức trở về nhà và kể cho mẹ tất cả. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng vuốt ve, an ủi nhưng rốt cuộc thì cả hai mẹ con lại cùng khóc.

Một lần, sau khi bị đám trẻ chế giễu vì không có bố, tôi đã không kìm được cơn tức giận xông vào đánh chúng. Thế là lại bị chúng đánh cho một trận, tôi cảm thấy uất ức liền chạy ra bờ sông và khóc nức nở. Trời ấm áp và dễ chịu, ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương, tôi muốn nằm ngay ra đó và ngủ đi một giấc nhưng mà không sao ngủ được. Không thể nào quên được những câu nói vừa rồi, đầu tôi choáng váng, chân tay mệt mỏi rã rời. Tôi muốn chìm ngay xuống dưới lòng sông để quên đi tất cả. Nhưng không hiểu sao tôi lại ngần ngại không muốn làm ngay. Mắt tôi rệu rã nhìn theo những đám bọt nước đang trôi lềnh bềnh trên mặt sông.

Tôi chìm ngập trong cảm xúc đau thương, gối đầu lên đôi bàn tay, tôi nằm ngửa nhìn trời. Trên cao là bầu trời xanh cao vời vợi, những đám mây đủ mọi hình thù lãng đãng trôi. Ô kìa! Rõ ràng ba đám mây trắng ở sát bên nhau trông giống bố mẹ cùng dắt tay đứa con thơ. Tôi chợt bật khóc nức nở và gọi thật to: “Bố ơi! Bố ở đâu? Sao bố không về với con?”. Không một lời đáp lại, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc trong đám sậy ven sông. Tôi úp mặt xuống cỏ ướt, dần dần tỉnh lại, và tôi nghĩ đến mẹ. Mẹ Blăng-sốt yêu quý của tôi! Nếu tôi không về nhà đúng giờ, mẹ sẽ lo lắng và sốt ruột biết chừng nào! Nếu tôi chết, chắc mẹ sẽ khóc hết nước mắt, có khi mẹ cũng sẽ chết theo tôi. Hình dung ra cảnh tượng ấy, tôi tự sỉ vả mình là đồ nhu nhược, đồ hèn! Không! tôi chẳng việc gì mà phải chết cả! Tôi phải đi học, lớn lên còn đi làm kiếm tiền nuôi mẹ nữa chứ! Người mẹ dịu dàng, chịu thương chịu khó đã nuôi tôi khôn lớn. Mẹ là tất cả những gì tôi có trong cuộc đời này.

Bỗng có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ồm cất lên: “Có điều gì làm cháu phải buồn phiền đến thế,cháu ơi!”. Tôi ngoảnh lại nhìn, thì ra là bác Phi-líp, thợ rèn ở đầu làng. Bác Phi-líp có mái tóc xoăn và bộ râu rậm, đôi mắt nhăn nheo với khuôn mặt vuông vức. Thân hình bác to lớn và vạm vỡ làm sao! Càng ngắm bác tôi lại càng thấy thèm một người cha như vậy.

Tôi òa lên khóc nức nở, nghẹn ngào:

– Bác ơi! Chúng nó trêu chọc cháu, chửi cháu là đồ con hoang, đồ không có bố!

Lúc này, hình như bác Phi-líp đã nhận ra tôi nên an ủi tôi, hứa sẽ cho tôi một ông bố và bác khuyên tôi nên về nhà ngay kẻo mẹ mong. Khi về đến nhà tôi thấy mẹ đang rất lo lắng. Tôi chạy ngay đến ôm chầm lấy mẹ và lại khóc nức nở. Dường như mẹ đã hiểu chuyện gì xảy ra với tôi nên cũng ôm tôi vào lòng, đôi má đỏ bừng và hai hàng lệ tuôn rơi. Thế rồi tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý định, tôi chạy đến bên bác Phi-líp và nói:

– Bác có muốn làm bố cháu không?

Bác Phi-líp vẫn im lặng còn mẹ tôi thì có vẻ thẹn thùng. Một phút im lặng trôi qua, bác Phi-líp liền cười và đáp:

– Có chứ, bác rất muốn.

Tôi sung sướng ôm ghì lấy cổ bác Phi-líp, dụi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của bác.

Ngày hôm sau đi học, lũ bạn xúm lại trêu chọc tôi. Thay vì uất ức hay giận dữ, tôi kiêu hãnh đáp: “Bố tớ tên là Phi-líp”. Lũ bạn nhao nhao: “Không đúng! Mày phải có một ông bộ thật sự giống như chúng tao cơ!”. Tôi không hiểu thế nào là một ông bố đàng hoàng nên đành im lặng, chờ cho tan buổi học.

Lúc đi ngang qua lò rèn, tôi rẽ vào gặp bác Phi-líp, kể mọi chuyện cho bác nghe. Tôi thấy vẻ mặt bác trầm ngâm hẳn. Bác lẩm bẩm: “Thôi được! Thôi được! Cháu hãy về đi! Cháu sẽ có một ông bố thật sự!”

Mấy hôm sau, một điều bất ngờ ghê gớm đã xảy ra với tôi: bác Phi-líp đến tìm gặp mẹ tôi và ngỏ lời cầu hôn với mẹ. Khỏi phải hỏi cũng biết tôi vui mừng đến chừng nào! Thế là từ nay, đố đứa nào dám ức hiếp tôi nữa. Bố Phi-lip mạnh mẽ và tốt bụng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời tôi. Mẹ tôi thì ngạc nhiên lắm, hết nhìn tôi lại nhìn bố Phi-líp. Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ đến.

Bố Phi-líp đã dọn đến ở hẳn với hai mẹ con tôi. Mấy người thợ rèn khen hành động của bố là đúng, bố chỉ cười. Tôi thích được ngồi trên đôi vai rắn chắc của bố vào mỗi chiều đi dọc bờ sông – cái nơi mà tôi định từ bỏ cuộc đời này.

Tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông- Mẫu 5

– Con đi học đây, bố Xi-mông ơi!

– Ừ, con đi đi! Đi cẩn thận con nhé – Tôi cúi xuống hôn vào trán đứa con bé bỏng, nhẹ nhàng nói.

Nhìn đứa con gái tung tăng, vui vẻ đi đến trường, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Đúng vậy, chắc các bạn cũng đoán ra tôi là ai đúng không? Tôi chính là cậu bé Xi-mông trong truyện ngắn Bố của Xi-mông đây. Mỗi buổi sáng thức dậy và tiễn đứa con gái đi học, tôi lại nhớ đến chính mình ngày còn bé, khi tôi vẫn chưa có bố Phi-lip, vẫn còn bị bắt nạt. Bố Phi-lip của tôi đã đến và thay đổi cuộc đời, mang đến cho tôi một cuộc sống mới, tốt hơn. Ít nhất là về tâm hồn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Kí ức như một cuốn phim quay chậm, về quá khứ, những hình ảnh ấy cứ hiện lên, từng chút từng chút một trong tâm trí tôi. Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp bố Phi-lip, lần đầu tiên tôi tự hào tuyên bố với lũ nhóc ở trường rằng tôi có bố. Như một thói quen, sau giờ học là lúc lũ bạn trong lớp vây quanh tôi để hỏi xem bố tôi là ai. Và khi tôi không trả lời được, chúng sẽ đánh và cười nhạo tôi. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Chuông báo hết giờ học vừa vang lên, chúng đã kéo tôi ra bãi đất phía sau trường hỏi về bố tôi. Mà tôi nào có trả lời được, vì chính tôi cũng không biết bố của mình là ai. Mỗi lần tôi hỏi, mẹ tôi lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn, khuôn mặt mẹ như tái đi, rồi mẹ sẽ kể một chuyện gì đó dời lực chú ý của tôi hoặc tìm cách lờ đi. Chưa bao giờ mẹ kể với tôi về bố hoặc cho tôi biết, bố tôi là ai. Chúng đánh tôi túi bụi. Những cú đấm, những cái đá cứ liên tiếp trút xuống người tôi. Chúng bỏ ngoài tai lời nói của tôi. Cũng chẳng cần lo lắng sẽ có người tìm chúng tính sổ. Vì mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, bà không là gì so với bố của chúng nó cả.

Sau khi đánh tôi, chúng hả hê, cười vang rồi bỏ về. Tôi chạy ra bờ sông nằm khóc. Quả thực là đau đớn và tức giận. Có lẽ tôi nên chết đi. Tôi sẽ nhảy xuống sông cho chết đuôi luôn đi, để chúng khỏi phải coi tôi như thứ tiêu khiển mỗi ngày của chúng nữa. Tôi cứ khóc như thế một lúc lâu. Trời ấm áp và dễ chịu vô cùng. Ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương. Tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả người uể oải. Tôi rất muốn nằm dài trên bãi cỏ để ngủ một giấc thật dài. Tôi muốn ngủ và không bao giờ thức dậy nữa. Cứ nằm như thế, trên bãi cỏ, dưới nắng ấm. Chỉ vậy thôi.

Bỗng tôi nhìn thấy một con nhái màu xanh lục nhảy dưới chân mình. Tôi quyết định sẽ bắt nó và phải mất ba lần vồ hụt tôi mới túm được hai đầu chân sau của nó. Tôi bật cười khi nhìn con nhái cố gắng giãy giụa để thoát thân. Nó thu mình trên đôi cẳng lớn, rồi bật phắt lên, đột ngột duỗi cẳng, ngay đơ như hai thanh gỗ; trong lúc giương tròn con mắt có vành vàng, nó dùng hai chân trước đập vào khoảng không, huơ lên như hai bàn tay. Nhìn nó tôi lại nhớ đến một thứ đồ chơi làm bằng những thanh gỗ hẹp đóng đinh chữ chi chồng lên nhau, và với động tác cũng giống như vậy, điều khiển các chú lính nhỏ cài bên trên tập tành. Nhưng hình ảnh ấy lại khiến tôi nhớ đến nhà, nhớ đến mẹ và tôi cảm thấy buồn vô cùng. Tôi cảm thấy tủi thân và hụt hẫng khi tôi không có bố. Tôi lại khóc. Những tiếng khóc cứ to dần lên, nức nở, nghẹn ngào. Tôi cần phải có một chỗ dựa để vực tinh thần của mình dậy. Tôi quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ. Lúc này chỉ có Chúa mới có thể có sức mạnh cứu giúp cho linh hồn nhỏ bé, đang bị tổn thương của tôi mà thôi. Tôi muốn đọc kinh cầu nguyện một cách liền mạch như tôi vẫn làm nhưng ngay lúc này, tôi không thể làm thế vì những tiếng nức nở kéo đến, dồn dập. Đầu tôi chẳng nghĩ được gì nữa, mắt cũng cứ nhòe dần đi. Tôi lại khóc một cách tức tưởi.

Bỗng có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ổm vang lên bên tai:

– Có điều gì làm cháu buồn phiền đén thế, cháu ơi?

Tôi quay lại nhìn, cố gắng dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm nước để nhìn cho rõ người đang đứng đôi diện và hỏi han tôi ân cần ấy là ai. Tôi nhìn thấy một bác công nhân cao ớn, râu tóc đen, quăn, đang nhìn mình với đôi mắt lo lắng và một vẻ mặt nhân hậu. Tôi trả lời bác bằng một giọng nghẹn ngào, đôi mắt thì vẫn đẫm lệ:

– Chúng nó đánh cháu…vì…cháu…cháu…không có bố…không có bố.

Lời nói của tôi bị đứt quãng bởi những tiếng nấc. Nỗi uất nghẹn, tủi thân cứ thế tuôn ra trong lời nói. Tôi khi ấy mới chỉ là một thằng bé bảy tám tuổi nên tôi chưa đủ sức để gạt bỏ hết những lời nói ác ý và hành động của lũ bạn ra khỏi đầu. Tôi bị những điều đó ảnh hưởng mạnh mẽ và tôi khao khát có một người bố để yêu thương, để nũng nịu, giống như bất kì đứa trẻ nào khác trên thế giới này. Bác công nhân nghe tôi nói thì mỉm cười:

– Sao thế? Ai mà chẳng có bố?

– Cháu…cháu không có bố – tôi trả lời một cách khó khăn. Bởi mỗi lần nhắc đến sự thật là tôi không có bố, trái tim tôi lại nhói lên một cái. Tôi cảm thấy buồn tủi vô cùng.

Mặt bác công nhân bỗng nghiêm lại. Như đang suy nghĩ điều gì đó, lát sau bác mới nói với tôi:

– Thôi nào, đừng buồn nữa, cháu ơi, và về nhà mẹ cháu với bác đi. Người ta sẽ cho cháu…một ông bố.

Nghe bác nói, không hiểu sao trong lòng tôi đầu tôi lóe lên một cái. Một cảm giác chờ đợi, mong ngóng thật kì lạ dâng lên trong lòng. Bác nói bác sẽ cho tôi một ông bố sao? Tức là tôi sẽ có một người bố à? Tôi sẽ không bị lũ kia trêu chọc, bắt nạt nữa đúng không? Tôi đứng dậy, nắm lấy bàn tay to lớn, thô ráp của bác. Bàn tay bác bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Bác dắt tay tôi về nhà. Cả quãng đường từ bờ sông về nhà, tôi thấy mình gióng như tất cả những đứa trẻ khác. Bác giống như bố của tôi. Và bác sẽ che chở cho tôi, như bác vừa nói chứ?

Tôi dẫn bác về nhà mình, một ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, hết sức sạch sẽ. Đó là một ngôi nhà ấm áp. Và sẽ ấm áp hơn nữa nếu tôi có một người bố thực sự. Tôi dừng trước cửa nhà, buông tay ra rồi chạy vào nhà, gọi to:

– Mẹ ơi!

Mẹ tôi xuất hiện trước cửa với một vẻ xanh xao và một khuôn mặt nghiêm nghị. Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ. Bà vì nhẹ dạ cả tin mà bị người ta lừa, rồi phụ bạc. Tôi chính là kêt quả của sự dối lừa và bạc bẽo mà người đàn ông đó để lại cho mẹ. Nhưng chưa bao giờ mẹ tôi cáu gắt hay trút giận lên tôi. Bà luôn dành cho tôi sự bao dung vô bờ bến như một cách để bù đắp cho tôi những thiếu thốn mà bà không thể nào mang lại cho tôi như một người cha có thể mang lại. Mẹ nhìn bác Phi-lip bằng con mắt dè chừng. Từ sau khi bị lừa, mẹ luôn trong trạng thái cảnh giác như thế. Bác Phi-lip e dè, cầm chiếc mũ công nhân trên tay và ấp úng:

– Đây, thưa chị, tôi dắt về trả cho chị cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.

Nhưng tôi đã nhảy lên, ôm lấy cổ mẹ tôi và òa khóc:

– Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con…đánh con…tại con không có bố.

Khi ấy tôi không ý thức được những lời mình nói có bao nhiêu sức nặng đối với mẹ. Tôi cũng không hề nhận ra những lời nói ấy khiến mẹ tôi đau đớn đến tận xương tủy. Nước mắt mẹ tôi lã chã rơi xuống, mẹ ghì lấy và hôn lên hai má tôi. Tôi không để ý đến hành động đó của mẹ mà tụt xuống, chạy đến bên cạnh bác Phi-líp. Khi ấy, điều mong mỏi lớn nhất của tôi là tôi sẽ có một người bố. Một người bố giống như bác Phi-líp. Tôi nói:

– Bác có muốn làm bố cháu không?

Bác Phi-líp im lặng hồi lâu. Đôi mắt bác nhìn về phía mẹ tôi. Không thấy bác trả lời, tôi lại nói tiếp, như một lời đe dọa:

– Nếu bác không muốn, cháu sẽ quay trở ra nhảy xuống sông chết đuối/.

Bác Phi-líp cười đáp coi như chuyện đùa. Nụ cười của bác rất hiền hậu:

– Có chứ, bác muốn chứ!

– Thế bác tên là gì? – tôi vội hỏi – để cháu trả lời chúng nó khi chúng nó muốn biết tên bác?

– Phi-lip – Bác đáp lại tôi

Tôi phỉa im lặng mất một lúc để nhắc lại và ghi nhớ cái tên ấy. Một niềm vui lan tỏa trong tâm hồn khiến tôi thấy phấn chấn trở lại. Tôi không còn buồn nữa, tôi vươn hai cánh tay và nói:

– Thế nhé! Bác Phi-lip, bác là bố cháu!

Bác nhấc bổng tôi lên rồi đột ngột hôn lên hai má tôi rồi sải từng bước dài bỏ đi. Bóng lưng của bác cao lớn, sừng sững khiến tôi cảm thấy yên tâm và tin tưởng rất nhiều.

Sáng hôm sau khi đến lớp, những tiếng cười ác ý vẫn chờ chực tôi đến. Tan học, khi những đứa kia lại chuẩn bị trêu chọc, tôi đã quát vào mặt chúng nó, như ném một hòn đá: “Bố tao ấy à? Bố tao là Phi-lip”. Dù vậy, những đứa trẻ quái ác ấy vẫn không chịu bỏ qua cho tôi. Chúng hỏi dồn dập và vẫn muốn đánh tôi. Tôi nhìn thẳng vào chúng nó bằng con mắt thách thức. Bởi lúc ấy trong tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng, tôi cũng giống như bất kì đứa trẻ nào, cũng có bố. Tôi sẵn sàng chịu hành hạ, chứ không bao giờ bỏ chạy. Vì tôi có bố. Bố tôi là Phi-lip.

Tôi đã sống với niềm tin như thế, cho đến tận bây giờ. Bác Phi-lip đã khiến cho tâm hồn của một đứa trẻ như tôi sống lại và không bị tổn thương bởi miệng lưỡi người đời. Nhờ bác mà tôi đã lớn lên và thành một người mạnh mẽ. Bởi tôi tin trên thế gian này, vẫn luôn có nhiều người bao dung và tốt bụng như thế. Giờ tôi đã có vợ và một cô con gái đáng yêu. Mẹ tôi đã mất từ lâu. Tôi sẽ chăm sóc cô con gái bé bỏng để con bé không phải chịu bất kì tổn thương nào giống như tôi trước kia.

Kết luận

Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách “tưởng tượng mình là nhân vật Xi-mông, kể lại câu chuyện Bố của Xi-mông” chuẩn và chính xác nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.

Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 04/2024!