Updated at: 20-04-2023 - By: Thầy Vũ Xuân Anh

Admin Chăm Học Bài hôm nay sẽ hướng dẫn các bạn cách “nêu Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng” chuẩn nhất 04/2024.

Dàn ý

I. Mở bài

Giới thiệu tác giả Nguyễn Quang Sáng và truyện ngắn Chiếc lược ngà.

Dẫn dắt vấn đề: Phân tích nhân vật bé Thu để thấy được tình cảm cha con sâu nặng của không chiến tranh nào có thể tàn phá.

II. Thân bài

1. Hoàn cảnh bé Thu

– Sinh ra trong cuộc kháng chiến chống Mỹ khốc liệt, chịu nhiều thiệt thòi của chiến tranh.

– Từ nhỏ em sống xa tình yêu thương của cha, chỉ thấy cha qua tấm hình cha chụp chung với mẹ.

– Mãi đến năm 8 tuổi, cha em mới được nghỉ phép về thăm nhà.

2. Bé Thu là đứa bé bướng bỉnh trong cuộc gặp gỡ

– Khi nghe tiếng ông Sáu ở bến xuồng, Thu “giật mình tròn mắt nhìn” Nó ngơ ngác lạ lùng nhìn rồi bỗng tái đi, rồi vụt chạy và kêu thét lên “ má, má”.

– Trong 3 ngày ông Sáu nghỉ phép bé Thu bướng bỉnh không nhận cha:

+ Thu xa lánh ông Sáu trong khi ông Sáu luôn tìm cách vỗ về, Thu nhất quyết không chịu gọi tiếng ba.

+ Má dọa đánh, Thu buộc phải gọi ông Sáu vô ăn cơm, nhờ ông chắt nước cơm nhưng lại nói trổng

+ Bị dồn vào thế bí nó nhăn nhó muốn khóc nhưng tự lấy rá chắt nước cơm chứ không chịu gọi ba

+ Thu hất tung cái trứng cá ra mâm, cơm văng tung tóe, bị ba đánh đòn nhưng cô không khóc mà chạy sang nhà ngoại.

→ Bé Thu “cứng đầu” ương ngạnh nhưng giàu tình yêu thương cha

2. Bé Thu có tình yêu thương cha tha thiết, mãnh liệt

– Trước lúc ông Sáu lên đường

+ Tình cha con trở lại vào khoảnh khắc ly biệt ngắn ngủi đem lại cho người đọc xúc động nghẹn ngào

+ Trước khi ông Sáu vào chiến khu, bé Thu được bà giải thích vết thẹo trên má ông Sáu, con bé lăn lọn suốt đêm không ngủ được, nó ân hận rồi căm thù giặc và thương ba nó vô hạn

– Cuộc chia tay cảm động giữa ông Sáu và bé Thu

+ Bé Thu chia tay ba nhưng tâm trạng khác trước, nó không bướng bỉnh nhăn mày cau có nữa

+ Tiếng gọi ba cất lên trong sâu thẳm tâm hồn bé bỏng của con bé, sự khao khát tình cha con bị kìm nén bỗng bật lên, tiếng gọi suốt 8 năm chờ đợi

+ “Nó vừa kêu vừa chạy xô tới dang hai chân ôm lấy cổ ba nó”. Nó hôn khắp người ông Sáu và hôn cả vết sẹo dài trên má ông

+ Hai tay Thu ôm chặt cổ ba, chân quắp chặt lấy ba không muốn ông Sáu rời đi

→ Bé Thu có tình yêu thương cha mãnh liệt, vô bờ

III. Kết bài

– Tác giả thành công trong nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật đặc biệt tâm lý nhân vật trẻ em rất tinh tế, điều này thể hiện tấm lòng yêu thương của nhà văn với con người

– Bé Thu là nhân vật được khắc họa với nhiều biến chuyển về tâm lý, ở em là đứa trẻ hồn nhiên, bướng bỉnh và giàu tình yêu thương vô bờ bến dành cho cha

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 1

         Trong cuộc chiến tranh vệ quốc khốc liệt, nhà thơ Tố Hữu từng viết:

Tuốt gươm không chịu sống quỳ,

Tuổi xanh chẳng tiếc, sá chi bạc đầu.

Lớp cha trước, lớp con sau,

Đã thành đồng chí, chung câu quân hành

(Tiếng hát sang xuân – 1965)

         Vần thơ ấy gợi nhớ trong lòng ta hình ảnh thế hệ trẻ Việt Nam anh hùng thời đánh Mĩ. Hình ảnh nhân vật Thu – nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng đã cho ta nhiều ngưỡng mộ.
Qua nhân vật bác Ba, Nguyễn Quang Sáng đã dành cho cô Thu giao liên bao tình cảm quý mến và trân trọng. Ông cảm thông với cái ương hướng “cứng đầu” của một em bé, chỉ vì vết sẹo chiến tranh trên gương mặt người lính từ mặt trận trở về mà một tiếng “ba” cũng không chịu gọi. Hình ảnh bé Thu “hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên má của ba”, cùng với cử chỉ “dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó”, không chịu cho ba nó lên đường đi xa, mãi mãi là hình ảnh rất cảm động của tình cha con giữa thời máu lửa. Giây phút giã biệt ấy đã trở thành vĩnh biệt. Nỗi buồn đau từ câu chuyện đã cứa một nhát đau tê tái vào lòng người bấy nay!

Năm anh Sáu đi bộ đội, bé Thu mới lên 1 tuổi. Năm hai cha con gặp lại nhau, bé Thu gần 9 tuổi. Năm 1958, ông già Sáu hi sinh, con gái ông mới 13 tuổi. Năm 16 tuổi cô mới nhận được chiếc lược ngà của cha cô gửi lại, cô đã trở thành một nữ chiến sĩ giao liên “rất thông minh, mưu trí”.
Cô Thu giao liên có bao phẩm chất anh hùng. Lọt vào ổ phục kích giặc, cô vẫn mưu trí đánh lừa chúng, thoát hiểm. Cô có tài phân biệt từ rất xa “thằng nào lù thằng Mĩ, thằng nào là ngụy” bằng “cái mũi rất thính” của mình. Chuyến công tác đưa đoàn cán bộ từ trạm M.G đến trạm L.A, giữa đường gặp bọn biệt kích, cô đã ở lại chặn địch. Sáng hôm sau, cô xuất hiện ở binh trạm “quần áo bùn đất bê bết và đẫm ướt”, vừa bước ra khỏi chỗ nguy hiểm mà gương mặt “cứ phơi phới” lạ thường! Cặp mắt “trong súng”, nước da rám nắng, đôi tai đeo bông tòn teng, vừa duyên dáng, vừa hồn nhiên đó là đứa con gái của ông Sáu. Chúng ta xúc động cảm thấy cô chiến sĩ giao liên đang đi tiếp con đường chiến đấu gian khổ, vô cùng oanh liệt, vẻ vang của cha anh.
Tình tiết cô giao liên gặp lại ông già, đồng đội của ba mình và nhận chiếc lược ngà nói lên vật kí thác thiêng liêng đã tìm đến đúng địa chỉ. Nhận được kỉ vật bố gửi lại, cô Thu “đôi mắt tròn to xúc động đến thẫn thờ”. Tuy biết ba mình đã hi sinh, nhưng xem dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”, cô cảm thấy được gặp lại bóng hình người cha thân yêu. Gần 10 năm đã trôi qua. Cô Thu đã khóc “hai giọt lệ sắp rơi xuống bỗng vỡ ra tràn đầy qua đôi mắt”. Tình đồng đội, tình đồng chí chiến đấu thủy chung đã giúp cho chiếc lược ngà đến tay cô giao liên. Và những giọt nước mắt của cô Thu là giọt khóc về tình phụ tử sâu nặng.
Cảnh giã biệt giữa ông già và cô giao liên diễn ra trên một không gian nghệ thuật đầy ấn tượng. Những đợt sóng lúa xanh nối nhau rập rờn như chạy đến “vỗ về” chân cô giao liên. Từ rừng dừa bị chất độc hóa học, cọng tàu dừa khô như những chiếc xương cá khổng lồ, những “đọt non vừa mới đảm lên, xa trông như một rừng gươm…”. Đó là chất thơ trong văn xuôi của Nguyễn Quang Sáng. Cảnh sắc ấy mang hàm nghĩa: thế trận nhân dân là một rừng cây, một rừng người; lớp người trước ngã, lớp người sau tiếp bước tiến lên “như một rừng gươm” dào dạt sức sống trẻ trung và dũng mãnh.
Nhân vật Thu, nữ chiến sĩ giao liên đã tô đậm chủ đề của tác phẩm. Sự nối tiếp của các thế hệ Việt Nam anh hùng đã làm cho dáng đứng Việt Nam thêm hào hùng tráng lệ.

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 2

Đề tài về tình cảm gia đình là một chủ đề quan trọng trong kháng chiến của Việt Nam và đã được nhiều tác giả khai thác. Trong số đó, “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng là một tác phẩm đáng để đọc và để lại nhiều ấn tượng sâu sắc.

Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” xoay quanh nhân vật bé Thu – một đứa trẻ dễ thương nhưng cực kỳ cá tính, gai góc và có tâm lý phức tạp. Tác giả đã đặt ra những tình huống độc đáo và tinh tế.

Anh Sáu là một chiến sĩ cách mạng, đi bộ đội chiến đấu khi con gái anh vừa mới sinh. Khi anh trở về sau vài năm, bé Thu đã 7-8 tuổi và không có nhiều kỷ niệm với cha do chỉ biết về cha qua những bức ảnh gia đình.

Trong ba ngày anh ở nhà, anh đã cố gắng tiếp cận và gần gũi với cô bé, nhưng bé Thu không chịu gọi một tiếng “ba”. Đến khi anh phải lên đường đi làm nhiệm vụ, bé Thu mới thốt ra một tiếng “ba” nghẹn ngào xúc động.

Trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, nhân vật bé Thu được miêu tả là một cô bé tinh nghịch, cá tính và ương ngạnh. Tuy nhiên, trong tâm hồn của bé, tình cảm dành cho ba rất sâu sắc và trong sáng. Bé chỉ nhìn thấy hình ảnh ba trong bức ảnh cưới của bố mẹ, nên khi ông Sáu xuất hiện trước mặt bé, bé không nhận ra ông là ba mình.

Ông Sáu là một chiến sĩ dũng cảm, đã trải qua nhiều trận đánh ác liệt, vì thế gương mặt của ông có nhiều biến đổi theo thời gian và không còn giống như trong bức ảnh cưới của bố mẹ. Tuy nhiên, điều đó không làm mất đi tình cảm gia đình thắm thiết giữa bé Thu và ông Sáu.

Tác giả đã miêu tả tình huống vô cùng độc đáo, với những suy nghĩ trẻ con kết hợp cùng suy nghĩ của người lớn của bé Thu, thể hiện tình cảm sâu nặng của một người con dành cho cha của mình. Khi cả nhà đến mời ông Sáu vào ăn cơm, bé Thu cứng đầu từ chối, chỉ nói “Vô ăn cơm” để ông Sáu tự nhận ra và tiếp cận bé.

Dù có ai nói thế nào đi chăng nữa, cô bé vẫn không muốn gọi ba. Nhưng khi biết rằng ông Sáng phải đi đánh trận, tiếng ba cuối cùng cũng tràn đầy trong trái tim cô bé. “Đừng đi, ba ơi. Hãy ở nhà với con.” Câu nói ấy phát ra từ tận đáy lòng đứa trẻ, tràn ngập sự mong chờ của một đứa con với cha. Thu ôm chặt lấy ba, khóc nức nở. Cô bé đã phải đợi tám năm mới được gặp ba, giờ đây cô bé không muốn xa cách và phải đợi thêm lần nữa.

Từ cách diễn đạt của tác giả, ta có thể thấy rằng Thu là một cô bé có tình cảm sâu sắc, mặc dù bên ngoài cô bé có tính cách gai góc nhưng bên trong thì yếu đuối và trẻ con. Cô bé khao khát có được sự hiện diện của ba hơn bất cứ điều gì khác.

Tình cảm của Thu đối với ba là một tình cảm thiêng liêng, tất cả các đứa trẻ đều cần sự quan tâm và chăm sóc của cả hai cha mẹ để phát triển và trưởng thành đúng cách.

Thông qua tác phẩm của mình, tác giả Nguyễn Quang Sáng muốn đề cập đến tội ác của chiến tranh và nhấn mạnh rằng, chiến tranh đã gây ra sự ly biệt cho nhiều gia đình, khiến cho các đứa trẻ không được ở bên cạnh cha, vợ không được ở bên cạnh chồng, và nhiều gia đình phải chịu đựng nỗi đau ly tánh vì chiến tranh tàn khốc.

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 3

Có những trang văn khiến cho người đọc cảm thấy xúc động và đau lòng. Những nhân vật trong truyện có thể chỉ được tác giả miêu tả qua vài nét bút nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến người đọc. Trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, nhân vật bé Thu là một ví dụ điển hình. Trong truyện, bé Thu vẫn giữ một sự giận dữ và nghiêm khắc với cha dù đã trưởng thành, vì ông Sáu đã đi ra chiến trận khi bé còn rất nhỏ. Những cảm xúc đau khổ, mâu thuẫn nội tâm và sự đau đớn của bé Thu đã được tả rất chi tiết, khiến cho người đọc không thể không cảm thấy xúc động.

Bé Thu trong truyện “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng được tác giả miêu tả với đầy đủ cá tính và bướng bỉnh dù mới chỉ 8 tuổi. Trong đầu bé chỉ có một tấm hình duy nhất của ba và má chụp vào ngày cưới, đó là niềm hy vọng và mong chờ để chờ đợi ba trở về. Nhưng khi ông Sáu gọi bé bằng tên và cố gắng quyến rũ bé quay về, bé Thu vẫn kiên quyết từ chối, thể hiện sự cứng đầu và xa lánh. Sự lạnh lùng của bé chỉ bởi vết thẹo dài trên mặt của ba, một hậu quả của chiến tranh đầy tàn khốc. Tác giả đã tạo nên một hình ảnh rõ nét và táo bạo về cá tính mạnh của một cô bé Nam Bộ, giúp người đọc dễ dàng tưởng tượng và cảm nhận được tâm trạng kiên định và vững chắc của bé.

Bé Thu thể hiện tính bướng bỉnh và lạnh lùng với ông Sáu không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cử chỉ. Khi mẹ bảo mời ba vô ăn cơm, bé chỉ nói một câu ngắn gọn “vô ăn cơm” và không chắt nước cơm cho ông Sáu dù không khó khăn. Tính cách này khiến ông Sáu đau lòng và cảm thấy thất vọng. Sự bướng bỉnh và lạnh lùng của bé Thu đạt đến cao trào khi ông Sáu gắp trứng cá cho bé vào bát, bé hất đổ cả chén cơm. Dù bị ông Sáu đánh đòn, bé Thu không giãy nảy lên và bỏ đi như dự đoán mà cầm đũa, gắp lại cái trứng cá vào chén rồi lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi mâm.

Bé Thu đã quyết tâm từ chối mọi tình cảm và yêu thương của ba dành cho mình. Bé không coi ông Sáu là ba của mình. Nguyễn Quang Sáng đã khéo léo khắc họa không chỉ tâm lý của đứa trẻ 8 tuổi mà còn sử dụng nó như một phương tiện để khắc họa sự mãnh liệt, thiết tha của tình cha con. Dù ở với bố 3 ngày nhưng bé Thu cương quyết không thừa nhận ông, cho đến khi bà ngoại kể lại vết sẹo trên mặt do chiến tranh gây ra. Bấy giờ bé Thu mới òa khóc. Vẻ mặt đượm buồn của chị dường như đang suy tính điều gì, và khi anh Sáu lên đường ra trận, chị không dám lại gần, sợ lại nổi cơn thịnh nộ như trước. Tất cả những gì cô ấy có thể thốt ra là cụm từ nặng nề, đau đớn và dằn vặt “Bố ơi, hãy nghe con.” Dù vô cùng đau đớn và khổ sở, người cha vẫn không thể tìm ra cách nào để thuyết phục con gái mình.

Vào lúc đó, một cảnh tượng cảm động đã diễn ra. Bé Thu cất tiếng gọi “Bố ơi” bằng một giọng như vỡ ra từ sâu thẳm trái tim, sau bao năm kìm nén. Giọng đọc của chị đủ khiến người đọc nghẹn ngào, sâu lắng và kiên định trong tình yêu của chị. Tiếng khóc của Thu xé tan sự im lặng, xé toạc trái tim của những người xung quanh và nghe thật đau lòng. Bao năm qua, cô bé Thu luôn mong mỏi được gặp cha và cất tiếng gọi ông. Tình yêu thương của bà dành cho cha trái ngược hoàn toàn với những ngày ông Sáu còn ở với họ. Chính sự ngoan cố, bướng bỉnh và tình yêu thương cha không lay chuyển ấy đã thôi thúc Thu quyết tâm tiếp bước cha đánh đuổi quân xâm lược.

Sự phát triển của nhân vật bé Thu với những tính cách, suy nghĩ, tình cảm của cô bé đã khiến người đọc càng thêm xúc động trước tình yêu thiêng liêng và sâu sắc nhất của người phụ nữ. Qua đây, tác giả cũng lên án, tố cáo chiến tranh đã làm bao gia đình phải mất nhà cửa, người thân.

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 4

Chiếc lược ngà là truyện ngắn xuất sắc của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Với cảm hứng viết về tình cha con và nỗi đau do chiến tranh, chuyện đã để lại cho người đọc những rung động thấm thía. Đặc biệt là diễn biến tâm lý và tình cảm tính cách của bé Thu trong lần gặp cha cuối cùng khi ông Sáu về thăm nhà.

Bằng nghệ thuật kể chuyện mang phong cách Nam Bộ với những tình huống bất ngờ. Tác giả đã để cho một nhân vật kể về nhân vật chính nhằm làm cho câu chuyện thêm khách quan và tin cậy. Đó là cách kể chuyện lồng trong chuyện, từ đó ta thấy rõ được những diễn biến tâm lý của nhân vật bé Thu.

Bé Thu là một cô bé có cá tính độc đáo mạnh mẽ. Bởi xa cha biền biệt và cũng chỉ vì một vết sẹo mà em vô tình không nhận ra cha, khi nhận ra cha thì mãi mãi em phải xa cha. Tình thương nỗi đau và sự uất hận đã giúp bé Thu sau này trở thành cô giao liên dũng cảm.

Cha đi chiến đấu biền biệt xa nhà. Đến khi Thu lên tám tuổi hai cha con mới được gặp lại nhau. Cô bé tóc ngang vai, mặc quần đen, áo hoa đỏ, hồn nhiên, xinh đẹp, mới nhìn ông Sáu đã nhận ra ngay con gái mình. Nhưng niềm vui sau bao năm xa cách là được gặp lại con thì thật trớ trêu đáp lại sự vồ vập ấy của người cha bé Thu tỏ ra ngờ vực lảng tránh. Bé Thu hốt hoảng, mặt tái đi, vụt chạy kêu thét lên, nói trống. Trong suốt ba ngày ở bên cha bé Thu đã không nhận ra cha của mình, bé ương ngạnh, cư xử vùng vằng. Bé nhất định không nhờ ông Sáu chắt nước nồi cơm, nó hất cái trứng cá mà ông gắp cho. Bị ông Sáu đánh nó bỏ về nhà ngoại khua loảng xoảng dưới xuồng. Đó là thái độ rất ương ngạnh của một đứa bé mới tám tuổi. Nhưng thái độ đó không hề chê trách được bởi tất cả vì chiến tranh. Chiến tranh đã gây ra những mất mát và đau thương. Mà một đứa trẻ như Thu còn quá bé bỏng để có thể hiểu được những tình thế khắc nghiệt, éo le mà ngay cả người lớn cũng không kịp chuẩn bị cho nó. Chỉ vì một vết sẹo trên mặt người cha cộng với bức ảnh mà nó biết về cha, nó đã không nhận cha. Vết thương do chiến tranh đã trở thành vết thương lòng sâu nặng của tình cảm cha con.

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 5

Ngày cuối cùng, trước phút giây ông Sáu lên đường, thì tình cảm thiêng liêng của bé Thu dành cho cha đã bùng cháy. Mọi thái độ và hành động của bé Thu bỗng đột ngột thay đổi. Khi nhìn thẳng, đối diện với người cha “đôi mắt mênh mông của con bé bỗng xôn xao”. Đằng sau đôi mắt mênh mông ấy chắc đang xao động biết bao ý nghĩ, tình cảm. Lần đầu tiên bé cất tiếng gọi “Ba…ba” và tiếng kêu như tiếng xé “chạy nhanh như sóc ôm lấy cổ ba nó” cùng với cử chỉ hôn khắp mọi nơi: nó hôn tóc hôn cổ, hôn cả vết thẹo dài trên má của ba. Tâm lý ngờ vực chỉ vì vết sẹo đã được giải tỏa.Vì thế trong phút chia tay với cha tình yêu và nỗi mong nhớ suốt bao năm trời bị dồn nén nay trở nên mạnh mẽ và có cả sự hối hận. Cảnh tượng ấy diễn ra xúc động trong lòng mọi người.Và khi ông Sáu nói “Ba đi rồi ba về với con”, bé Thu đã hét lên là “không”, rồi hai tay siết chặt cổ, dang cả hai chân quặp lấy ba, đôi vai nhỏ run run. Chắc cô bé đã khóc, khóc vì sự ân hận của mình đã không nhận ra cha, khóc vì xót thương người cha vì chiến tranh mà phải xa gia đình.Chỉ vì bom đạn quân thù, mà ba đã mang sẹo trên mặt. Đó là điều đau khổ.Vậy mà, bé Thu đã không hiểu, lại còn xa lánh cha khiến cha đau khổ. Được bà ngoại giảng cho, bé đã hiểu. Nhưng có lẽ khi bé hiểu ra thì …muộn rồi. Cha bé đã phải xa gia đình trở về chiến trường, phải chịu bao gian khổ của mưa bom bão đạn. Vì vậy, mà bé Thu mới siết cổ cha, níu chặt lấy người cha, như muốn đền bù những hành động sai lầm của bé.

Từ giây phút bé Thu thức tỉnh, tình cảm tính cách của bé đã thay đổi sự ương ngạnh của cô bé tám tuổi đã không còn, mà thay vào đó là tình yêu cha, thương cha, tự hào về cha. Cuộc chia tay của bé Thu trong những giây phút cuối cùng này có ai biết được rằng đó là cuộc chia tay lần cuối là lúc cha xa em vĩnh viễn, không thực hiện lời hứa “ba đi rồi ba về với con”. Nhưng lòng yêu cha thành kính đã tạo nên một sức mạnh thôi thúc, rèn giũa để Thu trưởng thành sau này, khi cô trở thành một chiến sĩ giao liên gan dạ, dũng cảm.

Tóm lại, qua diễn biến tâm lý của bé Thu ta thấy được bé là người có tình cảm mạnh mẽ, sâu sắc, hồn nhiên, ngây thơ. Cá tính ấy của bé được tập trung thể hiện trong tình cảm cha con đằm thắm.Nhân vật bé Thu đã để lại trong ta những ấn tượng sâu đậm về tình cảm mà bé dành cho cha. Người đọc thêm yêu mến bé Thu với tình cảm mạnh mẽ ấy.

Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng- Mẫu 6

Đọc truyện “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, bé Thu hiện lên trước mắt ta rất hồn nhiên, bướng bỉnh, ương ngạnh nhưng rất đáng yêu. Lớn lên Thu còn lại một cô gái giao liên dũng cảm, gan dạ, có nhiều kinh nghiệm trong công tác, có ý chí quật cường, dũng cảm trước quân thù. Không những thế Thu còn là một cô gái hiếu thảo, yêu cha mẹ hết lòng.

Trước hết Thu là đứa trẻ tinh nghịch, tính tình rất ương bướng. Sau bao năm gặp lại cha mình, nó không nhận ra cha nó, nó cứ nghĩ: Không phải ba! Ba không giống cái hình ba chụp với má, mặt ba đâu có cái thẹo như vậy… Những ý nghĩ đó cứ xoáy sâu vào tâm trí nó khiến con bé mới tám tuổi đầu đã phải đau khổ, phải tức giận. Nó yêu ba nó lắm cơ mà! Nó mong ba nó về tùng ngày từng giờ. Vậy mà tất cả đều lật ngược lại với nó: Ba nó thật đây, sao nó không nhận? Tại sao nó lại coi ba nó như người xa lạ? Tất cả sự vỏ vế của người cha đều bị nó gạt đi: Suốt ngày ông chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vồ về con. Nhưng càng vỗ về con bé càng đẩy ra. Nó chẳng bao giờ gọi người ấy một tiếng bằng ba. Đã vậy nó còn nói trống không: Cơm sôi rồi, chắt nước giùm đi!…, Vô ăn cơm…

Ôi! Sao Thu lại bồng bột thế nhỉ? Cái bồng bột của tuổi thơ ngây ấy chúng ta không nên trách làm gì cả. Ba Thu thật đấy! Tại sao Thu lại không nhận? Tuy vậy cái ương ngạnh của Thu rất có lí, vì Thu nghi ngờ, sự nghi ngờ bất bình rất trẻ con mà cùng rất đáng thương. Điều khiến chúng ta phải chú ý và cảm phục cô bé nhiều hơn vì Thu có trí thông minh tuyệt vời Nó đã kịp nhận ra ba nó, kịp nhận ra lỗi lầm và ân hận vô cùng. Nó hối hận vì trong ba ngày qua, một thời gian ngắn ngủi là vậy thế mà nó đã đối xử bao điều không đúng với ba nó. Đó cũng là lúc nó chợt hiểu rằng: ba khác xưa không phải là ba già đi, ấy là do vết thương mà cuộc chiến tranh tàn khốc đả gây ra… Có lẽ lúc này từ một đứa con nít, nó đã trở thành một người lớn thực sự. Nó cảm thấy lòng hận thù lù giặc đang trào dâng trong lòng nó. Điều này khiến nó phải nằm im lăn lộn và thớ dài. Tất cả sự hờn dỗi của bé Thu lúc này đều chuyển thành lòng thương yêu sâu sắc cha nó. Trong cái ương ngạnh bướng bỉnh, trong cái giận dỗi và cả sự hối hận của Thu, ta vẫn thấy bé thật ngây thơ, thật đáng yêu.

Khi ba nó chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ, lúc đó tình cha con bỗng trỗi dậy trong người. Nó bỗng kêu thất thanh: “Ba”. Tiếng kêu của nó như xé ruột gan mọi người, nghe thật xót xa. Tiếng “Ba” nó cố đè nén trong bao nhiêu năm nay đang vỡ tung từ đáy lòng nó… Tất cả lời nói, hành động của Thu thể hiện rất rõ tính cách của một cô bé bồng bột, thơ ngây và chứng tỏ lòng yêu thương vô bờ của em đối với ba. Thật sâu sắc và cao đẹp biết bao tình cảm của Thu.

Giờ đây Thu không còn là cô bé của ngày xưa nữa, mà là một cô gái đang gánh những trách nhiệm nặng nề: là cô giao liên cho một tuyến đường dây hoạt động bí mật của ta. Thu đã đi con đường mà ba Thu đã chọn. Thu đã di để trả thù cho ba cô bị bọn giặc giết hại. Bé Thu ngày xưa gan lì bướng bỉnh, đáng yêu bây giờ đã là cô giao liên thông minh, bình tĩnh và dùng cảm biết nhường nào. Hình ảnh cô giao liên Thu còn đọng mãi trong em không bao giờ phai mờ. Trước hết, ta thấy Thu rất tự tin và hiểu tâm trạng của mọi người. Mọi người thất thanh kêu “Máy bay”, Thu trả lời: Không phải đâu, sao trên trời đó mà… Và cùng một lần nhờ sự thông minh, lanh lợi mà cô đã đưa được khách qua sông một cách an toàn và còn diệt được mấy tên địch khi chẳng may lọt vào ổ phục kích của quân thù. Điều này khiến ta càng khâm phục Thu hơn vì cô đã chọn được con đường đúng đắn mà đi.

Chúng ta thấy xúc động bồi hồi trong lòng biết bao nhiêu khi Thu nhận được chiếc lược ngà mà người cha yêu quý nhất đã tự tay mình làm và gửi tặng cho con gái. Ta thấy cảm động vô cùng khi niềm hạnh phúc lớn ấy đang trào dâng trong lòng cô. Trông cô rất tội nghiệp và đáng thương như ngày nào còn thơ dại: Đôi mắt của cháu lại tròn to hơn, xúc động đến thẫn thờ… Cây lược như đánh thức kỉ niệm ngày chia tay (…) Cháu còn muốn nói gì nữa nhưng giọng bị tắc nghẹn… Đó là hình ảnh sâu đậm nhất trong tôi về Thu khi gấp trang sách lại.

Càng đọc tác phẩm “Chiếc lược ngà” ta càng như phát hiện được một hình ảnh Thu mỗi ngày một mới, đẹp hơn lên. Tình cha con sâu nặng, lòng dũng cảm, kim cương, sự gan dạ, khôn kéo, thông minh ở cô giao liên Thu – đứa con của người chiến sĩ cách mạng, mãi mãi sống trong lòng tôi, mãi mãi là tấm gương cho mọi thế hệ học tập.

Kết luận

Hy vọng với các giải đáp trên thì mong là quý độc giả đã biết được cách “nêu Cảm nhận của em về nhân vật Thu – cô nữ giao liên trong truyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng” chuẩn và chính xác nhất hiện nay. Các thông tin trên được admin cập nhật cũng như thu thập thông tin từ nhiều nguồn chuẩn xác, hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ cho Chamhocbai.com.

Bài viết đã được cập nhật mới nhất vào 04/2024!